Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ - Chương 504

Cập nhật lúc: 2025-10-07 05:43:14
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mộ Dung Tất đỡ Lý đại gia đang mặt đất dậy.

Lý đại gia trong miệng còn vương vị ngọt của kẹo, vô cùng kinh ngạc cất lời: “Mấy năm nay thường xuyên choáng váng ngất xỉu, lẽ nào chỉ với một viên kẹo thể chữa khỏi bệnh ?”

“Cũng chẳng .” Mộ Dung Tất lắc đầu: “Dùng kẹo chỉ thể giảm bớt triệu chứng bệnh mà thôi, đại gia thể ngài suy yếu, khí huyết bất túc nên mới thường xuyên hôn mê bất tỉnh. Phàm nhật thường nên dùng nhiều thịt bồi bổ, thể mới mong dần dà thuyên giảm.”

Lý đại gia khổ, thở dài : “Chỉ dùng rau củ há chẳng ?”

“Ăn thịt sẽ mau khỏe hơn.” Mộ Dung Tất dừng một chút hỏi: “Đại gia ngài thích dùng thịt ?”

Quần chúng vây quanh nãy còn cảm thán y thuật cao siêu của , nay lời liền nén mà cất tiếng chỉ trích.

“Cái gì gọi là thích dùng thịt? Dưới vòm trời , há kẻ nào ưa thịt ?”

“Lý đại gia một nhi tử ngốc nghếch, cậy nhờ t.h.u.ố.c thang mới giữ mạng, còn tiền bạc sắm thịt cá, vị đại phu trẻ tuổi thật chẳng thấu nỗi thống khổ của bá tánh thường dân.”

“Kẻ thể thốt lời hẳn là thiếu bạc, chi bằng ngài mua thịt cho Lý đại gia bồi bổ thể chăng?”

Đám vây quanh cố ý dùng lời lẽ khích bác, nào ngờ Mộ Dung Tất gật đầu ưng thuận: “Đại gia cứ cho gia cảnh ở , sẽ sai mang vài cân thịt tươi tới đó mỗi ngày.”

Hắn dứt lời, chúng nhân đều ngẩn ngơ kinh ngạc: “Gia tài phú quý đến mức độ nào mà dám lời ? Ngươi là con cái nhà ai, thuộc phủ nào?”

Mộ Dung Tất thần sắc đổi, thong dong đáp lời: “Phủ của là Hưng quốc công phủ.”

Cả đám đồng loạt hít một khí lạnh.

“Thì là nhi tử của Hưng quốc công, chẳng trách dám như !”

“Phúc phận của Lý đại gia đến ! Mau, còn mau khấu tạ vị tiểu công gia !”

Lý đại gia còn đang mơ màng kéo quỳ xuống, kịp khấu tạ Mộ Dung Tất nâng dậy: “Đại gia cần như .”

Hắn hỏi địa chỉ nhà của Lý đại gia xong thì chuẩn rời , đúng lúc , một tiếng thanh nhã từ phía bất chợt vọng đến: “Ngươi chính là tiểu nhi tử của Hưng quốc công, Mộ Dung Tất ?”

Hắn đầu , đập mắt là một dung nhan tuyệt mỹ đến động lòng , khiến lập tức ngẩn ngơ, hồi lâu mới bừng tỉnh.

“Xin hỏi tiểu thư là ai?”

Hắn cúi đầu chắp tay, né tránh dung nhan quá đỗi kinh diễm .

Sở Trường Sinh khẽ vòng quanh một lượt: “Người trong cung đều đồn đãi tiểu nhi tử Hưng quốc công là kẻ ngu ngốc, song thế nào cũng chẳng thấy ngươi điểm nào ngốc cả.”

Thuở nhỏ, nàng từng nhiều bàn tán về Hưng quốc công phủ, rằng sinh bốn vị đích tử, trưởng tử, thứ tử, tam tử đều tài năng xuất chúng, tiền đồ rộng mở, chỉ duy tiểu nhi tử là kẻ ngu dại. Y rõ ràng bản lĩnh một là nhớ, song đặc biệt say mê y thư, thường xuyên bất từ nhi biệt, phiêu du khắp chốn, dăm ba tháng mới về kinh thành một .

Hôm nay xem như nàng diện kiến kẻ ngốc trong lời đồn .

coi là ngốc nghếch, Mộ Dung Tất chẳng mảy may tức giận, thong dong ung dung đáp lời: “Kẻ ngốc cái phúc của kẻ ngốc, cũng chẳng là vấn đề gì to tát.”

Sở Trường Sinh khẽ lắc đầu định rời , thì chợt thấy một đám vội vã chạy tới phía bọn họ.

“Mau kìa, ở nơi đó đó.”

“Mau đuổi theo, chớ để kẻ thoát .”

“Nếu bắt thì chư vị đều bạc thưởng, mau tới đó!”

Một đám đồng loạt ùa tới.

Sở Trường Sinh kinh hãi đến độ tròng mắt như sắp rớt ngoài, ký ức kinh hoàng thuở ấu thơ bỗng chốc ùa về.

Những năm gần đây, phụ hoàng mẫu hậu thường xuyên vân du khắp nơi, chớ thổ phỉ Đại Tấn, ngay cả cường đạo trộm cướp cũng đều tận diệt, kẻ dám hô hào bắt giữa ban ngày ban mặt thế ?

Nàng lầm tưởng đám truy bắt , song chợt nhận ánh mắt bọn họ gắt gao đổ dồn về phía cạnh nàng.

“Thì bọn họ bắt ngươi.” Sở Trường Sinh thấy vẻ ngẩn ngơ của y, khỏi lên tiếng: “Xem ban nãy ngươi để lộ phận, đám bắt ngươi để đòi bạc từ phủ Hưng quốc công, còn ngây đó chi, chẳng mau chạy ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-dich-than-day-lai-quy-tu-quy-nu/chuong-504.html.]

Mộ Dung Tất vội vàng giải thích: “Không , bọn họ là...”

“Chớ nhiều lời, mau chạy , sẽ đưa ngươi về phủ Hưng quốc công.”

Sở Trường Sinh liền kéo Mộ Dung Tất lướt về phía thành Đông, đám vẫn một mực truy đuổi theo .

Mộ Dung Tất vốn định cất lời, môi mấp máy hồi lâu, rốt cuộc vẫn đành bỏ cuộc. Hắn cứ thế nàng kéo chạy một mạch về đến cổng phủ.

Cùng lúc đó, đám cũng đuổi kịp nơi.

“Tứ thiếu gia, ngài chạy trốn gì, chúng nô bộc truy đuổi đến mệt lử cả .”

Gà Mái Leo Núi

“Chúng nô bộc còn ngỡ tứ thiếu gia rời kinh đô, nay ngài chịu về phủ là , thật bao.”

“Nô tài sẽ bẩm báo với Quốc công gia và phu nhân!”

Sở Trường Sinh lập tức trợn tròn mắt.

Hóa đám là hạ nhân của phủ Hưng quốc công.

Vậy mà ban nãy nàng kinh hoảng đến nhường ... chỉ là một chuyện nực mà thôi.

Nàng ngượng ngùng : “Sao ngươi cất lời sớm hơn?”

Mộ Dung Tất gãi gáy, vốn định mở lời, nhưng chẳng hiểu vì , khi thấy dáng vẻ nàng hối hả kéo chạy trốn, nhất thời giải thích nữa.

Hắn trang trọng hỏi: “Chẳng tiểu thư là thiên kim của phủ nào?”

“Tên tiểu tử thối tha nhà ngươi, còn đường về phủ !” Hưng quốc công kịp hiện diện mà thanh âm vọng đến từ xa: “Suốt một năm trời hiếm khi thấy bóng dáng ngươi mấy bận, vất vả lắm mới chịu hồi kinh, nương ngươi mở lời sắp xếp một mối hôn sự cho ngươi thì tên vương bát đản nhà ngươi dám bỏ chạy. Thật là bất hiếu, ngươi...”

Hưng quốc công mắng bước , khi đặt chân xuống thềm đá, ông liền ngây dại: “Trưởng, Trưởng công chúa!”

Mộ Dung Tất cũng ngẩn : “Trưởng công chúa?”

Sở Trường Sinh đành khoác lên vẻ đoan trang của một Trưởng công chúa, cất lời: “Chư vị cần hành lễ, chỉ là tiện đường ngang qua mà thôi. Giờ hồi cung đây.”

Nàng xoay , cất bước rời .

khuất một quãng xa, vẫn còn thấy thanh âm rầy la ầm ĩ của Hưng quốc công vọng : “Tên ngốc nhà ngươi, rõ ràng là một bụng đầy kinh luân học vấn nhưng chẳng chịu chuyên tâm tham gia khoa cử, cứ cố tình vân du khắp chốn đại phu. Trên đời bao nhiêu đại phu , há chẳng lẽ thiếu một như ngươi ?”

“Trên đời văn nhân học sĩ nhiều như thế, thiếu một thì đáng kể gì ?” Mộ Dung Tất nhanh chậm đáp lời: “Phụ , mẫu , chỉ tâm niệm y thuật, xin đừng cưỡng ép .”

“Được, bọn ép ngươi sách nữa, song ngươi nhất định thành ...”

Sở Trường Sinh lưng ngựa, khẽ lắc đầu thở dài.

Cũng may phụ hoàng mẫu hậu của nàng là bậc tiến bộ, cũng chẳng sốt ruột chuyện hôn nhân của nàng, bằng nàng cũng rời phủ trốn cho thoát cảnh ép duyên mất thôi.

Trở về hoàng cung, nàng ghé An Khang Cung thỉnh an , thì thấy các cung nhân đang sắp xếp hành lý. Nàng vội hỏi: “Mẫu hậu, rời kinh đô ?”

Vân Sơ mỉm : “Có dâng tấu tấu rằng phương nam Tuyền Thành xuất hiện một kẻ cát cứ xưng đế. Chúng dự định nửa tháng sẽ đến đó một chuyến xem xét thế nào.”

Sở Trường Sinh chu miệng: “Phụ hoàng mẫu hậu chính là du sơn ngoạn thủy, thật đúng là tiêu diêu tự tại.”

“Nếu con , cứ cùng với .” Vân Sơ dịu dàng .

Năm tháng cũng để bao nhiêu dấu vết dung nhan nàng, ngược còn dưỡng nuôi khiến nàng càng thêm ôn nhu nhã nhặn theo thời gian.

“Đi thì cũng .” Sở Trường Sinh thở dài: “ mà phụ hoàng với mẫu hậu lúc nào cũng quấn quýt rời, chuyện đó khiến con thật sự chướng mắt đó.”

Vân Sơ nhịn bật : “Nói tới chuyện , hình như con cũng đến tuổi bàn tính hôn sự ...”

“Khoan !” Sở Trường Sinh giơ tay: “Vừa nãy con còn nghĩ phụ hoàng mẫu hậu là tiến bộ, sẽ ép con thành , thì sớm toan tính . Chi bằng mẫu hậu hãy giải quyết hôn sự của Đại ca , là Hoàng Thượng, hậu cung vẫn còn trống vắng kìa.”

Sở Hoằng Du đang xem tấu chương đột nhiên hắt xì.

 

Loading...