Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ - Chương 505
Cập nhật lúc: 2025-10-07 05:43:15
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sở Hoằng Du phiền muộn.
Trước mặt là chồng tấu chương cao ngất, tám chín phần mười trong đó đều là tấu sớ thúc giục mau nạp phi tử.
Tuy hiện giờ thiên hạ thái bình, Đại Tấn bước thời kỳ thịnh thế, song vẫn còn nhiều vấn đề dân sinh cần giải quyết, tại những vị đại thần cứ chăm chắm hậu cung của trẫm chứ?
“Phiền toái! Thật sự quá phiền toái! Trẫm phiền c.h.ế.t !”
Hắn ném tấu chương sang một bên.
Ngự tiền đới đao thị vệ Lâm Đông Đông bên cạnh vội vàng khom lưng nhặt tấu sớ: “Năm nay Hoàng Thượng mười bảy tuổi , quả thật là nên...”
“Câm miệng!” Sở Hoằng Du tức giận : “Lâm Đông Đông, rốt cuộc ngươi là của phe phái nào, nếu ngươi dám khuyên trẫm nạp phi, trẫm sẽ phế bỏ danh hiệu nhất thị vệ của ngươi!”
Lâm Đông Đông vội vàng : “Ta khuyên, đảm bảo khuyên, cả đời Hoàng Thượng thành gia thì cũng tiếng nào.”
“Ngươi mới là kẻ cả đời thành gia!”
Sở Hoằng Du trừng mắt liếc một cái xoay rời khỏi Ngự Thư Phòng.
Hắn chạy tới An Khang Cung, bước thì thấy Trường Sinh và Vân Sơ đang bàn luận về hậu cung của .
Hắn lập tức sa sầm nét mặt: “Tấu sớ tràn ngập những chuyện thế , đến cả khi diện kiến mẫu hậu cũng thoát khỏi vấn đề , xin mẫu hậu hãy buông tha nhi thần .”
Sở Hoằng Giác ở một bên tủm tỉm : “Đại ca, mấy hôm thiếu gia nhà Lại bộ Thượng thư với rằng một tỷ tỷ, dung nhan mỹ lệ, ôn nhu hiền thục. Ta cố ý tới phủ Lại bộ Thượng thư thử, vị tiểu thư thật đúng là hoa dung nguyệt mạo... dù vẫn kém hơn Đại tỷ một bậc, song quả thực là xuất sắc, chi bằng Đại ca...”
“Nếu cất lời, cũng chẳng ai bảo câm .” Sở Hoằng Du trừng mắt liếc , đó về phía Vân Sơ: “Mẫu hậu, nhất thiết bàn chuyện ngay lúc chăng?”
Vân Sơ dịu dàng mở miệng: “Ta và phụ hoàng con sẽ ép con thành ngay bây giờ, nhưng con là hoàng đế Đại Tấn, hôn sự của con chẳng những là việc riêng trong gia đình mà còn là đại sự quốc gia, sớm muộn gì cũng thôi.”
“Lời mẫu hậu con hề sai.” Sở Dực từ ngoài cửa : “Lúc hai mươi sáu tuổi mới nghênh thú mẫu hậu của con, hai mươi sáu tuổi, con cần thành .”
“Vậy còn những chín năm cơ mà.” Sở Trường Sinh : “Không cần nóng nảy.”
Sở Hoằng Du khẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Phụ hoàng, mẫu hậu, đại tỷ, chẳng hỏi cớ gì mà đại ca nạp phi phong hậu?” Sở Hoằng Giác chống cằm đáp lời: “Theo con xét đoán, chuyện hai nguyên do. Thứ nhất, lẽ đại ca lòng nam nhân…”
“Đệ mới lòng nam nhân!” Sở Hoằng Du nổi giận, vơ lấy chiếc quạt xếp đập nhẹ đầu Sở Hoằng Giác: “Không chuyện thì câm miệng !”
Sở Hoằng Giác nhanh nhẹn né tránh, đoạn tiếp lời: “Vậy thì chỉ còn nguyên do thứ hai, đó chính là —— đại ca trong lòng!”
Sở Trường Sinh tức thì trợn tròn đôi mắt: “Đại ca, che giấu chuyện trong lòng? Mau , đó là tiểu thư nhà ai, quen , từng gặp mặt ?”
Vân Sơ thoạt tiên kinh ngạc, đó hân hoan: “Du ca nhi, nếu con ý trung nhân thì cứ việc với nương, nương sẽ mời nàng cung hàn huyên.”
“Không, con nào , Giác ca nhi bậy bạ!” Sở Hoằng Du như mèo giẫm đuôi, mặt đỏ bừng phắt dậy: “Vốn dĩ là tìm an ủi, kết quả ai nấy nhạo . Hừ, thèm chuyện với nữa, đây!”
Chàng vội vã chạy cửa lớn.
“Ha ha ha ha!” Sở Hoằng Giác phá lên chẳng chút kiêng dè: “Bị trúng , đại ca trong lòng, ha ha, quả thực thông minh tuyệt đỉnh!”
“Cười vui vẻ đến , xem khóa học của con tất .” Sở Dực ung dung cất lời: “Mang đến đây cho xem, lúc tiện thể kiểm tra con một phen.”
Gà Mái Leo Núi
Ý mặt Sở Hoằng Giác dần dần tắt ngúm, chậm rãi lùi về phía : “Cái đó… vẫn xong . Chẳng phụ hoàng đang thu dọn hành lý xuôi nam ? Việc nhỏ nhặt của con nào dám phiền đến phụ hoàng, con xin đây, ha ha…”
Hắn vội vã chuồn khỏi cửa mà khuất dạng.
Vân Sơ Sở Trường Sinh : “Du ca nhi cùng con là long phượng thai, hai các con tâm linh tương thông, giờ chuyện gì cũng đều tâm sự cùng con. Con hãy thử hỏi thăm xem, rốt cuộc chuyện là như thế nào.”
Sở Trường Sinh cũng hiếu kỳ khôn cùng, vội vàng rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-dich-than-day-lai-quy-tu-quy-nu/chuong-505.html.]
Sau khi bọn nhỏ rời hết, Sở Dực xuống bên cạnh Vân Sơ, đưa tay ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng, giọng khàn đục cất lên: “Nàng đang bận tâm hôn sự của Du ca nhi ?”
Vân Sơ đáp: “Vậy thì . Ta chỉ tò mò rốt cuộc là cô nương nhà nào khiến tiểu tử vương vấn nhớ thương.”
“Chắc chắn là một cô nương phẩm hạnh .” Sở Dực : “Đợi hôn sự định xong xuôi thì chúng hồi kinh ?”
Vân Sơ trừng mắt lườm một cái: “Phận phụ mẫu như chúng chẳng lẽ ở trấn ải ư?”
Sở Dực khẽ: “Cả triều văn võ nhiều trấn ải như , nào đến lượt chúng bận tâm.”
Trong lúc hai bọn họ đang trò chuyện, Sở Trường Sinh chạy tới Dưỡng Tâm Điện.
Nàng loanh quanh một hồi nhưng chẳng tìm thấy bóng dáng đại ca, nhịn hỏi Lâm Đông Đông đang ngoài cửa: “Đại ca cũng đưa ngươi theo, ngươi ở đây mà thấy đại ca ?”
Lâm Đông Đông cúi đầu đáp: “Hồi bẩm Trưởng công chúa, Hoàng Thượng cho phép thần .”
Lúc cất lời, tay lén lút vươn một ngón tay chỉ chỉ lên trời.
Sở Trường Sinh ngẩng đầu lên thì trông thấy ca ca đang vắt vẻo nóc Dưỡng Tâm Điện, miệng còn ngậm một nhánh cỏ, chẳng giống một vị đế vương chút nào.
“Ca ca, mau xuống đây.”
Sở Trường Sinh hô một tiếng, nhưng Sở Hoằng Du chẳng hề lay động.
Nàng đành lén lút trèo lên nóc nhà, đó giả vờ thương mà kêu lên. Quả nhiên, Sở Hoằng Du nhanh chóng nhảy xuống, lo lắng hỏi: “Trường Sinh, chứ?”
“Muội .” Sở Trường Sinh giữ chặt cổ tay y: “Ca ca dạo ngày càng bận rộn, lâu hai chúng cùng hàn huyên tâm sự như thuở ấu thơ.”
“Ta gì.” Sở Hoằng Du nhổ cọng cỏ đang ngậm trong miệng: “Ta cũng cho , trong lòng , thật lâu thật lâu về .”
Sở Trường Sinh mừng rỡ : “Như chẳng thật bao ? Để trong lòng của ca ca Hoàng hậu, chư vị đại thần trong triều sẽ chẳng còn lời nào để bàn tán.”
Sở Hoằng Du hai mắt trời, khẽ thở dài thườn thượt.
“Ca ca, thế?” Sở Trường Sinh hỏi. “Chẳng lẽ gia thế của nàng quá đỗi tầm thường, xứng lên ngôi vị Mẫu nghi thiên hạ ?”
“Chỉ cần nàng nguyện ý gả cho , gia thế khiếm khuyết đôi phần cũng chẳng đáng ngại, ban cho phụ nàng chức tước là xong thôi.” Sở Hoằng Du vẻ mặt ủ ê: “Điều cốt yếu là trong lòng nàng ——”
Sở Trường Sinh kinh ngạc đến há hốc miệng.
Thế gian thích ca ca của nàng ?
Ca ca đăng cơ từ năm tám tuổi, nay mới mười bảy mà ghi dấu son chói lọi trong sử biên niên, thể là bậc đế vương minh kiệt xuất nhất từ đến nay.
Ca ca chỉ tài hoa hơn , thông thạo thuật trị quốc, mà dung mạo cũng chẳng hề kém cạnh, dẫu dùng mỹ từ "mỹ nam tử" cũng khó lòng tả xiết vẻ tuấn tú của ca ca...
“Ca ca, rốt cuộc là tiểu thư khuê các của gia đình nào?”
“Hà gia đại tiểu thư.” Sở Hoằng Du dừng một chút : “Cũng chính là biểu tỷ của Trần Tam.”
Sở Trường Sinh một nữa ngây dại.
Nàng từng diện kiến Hà gia đại tiểu thư, bởi hai năm Hà gia chỉ là một tiểu quan hàm thất phẩm còm, năm mới thăng chức Lục phẩm.
Nữ nhi của một quan viên Lục phẩm, khó lòng thể diện kiến Trưởng công chúa.
Hà gia quan hệ thông gia với nhà Công bộ Thượng thư Trần gia, giao tình vô cùng thiết, lúc Hà gia đại tiểu thư từng lưu Trần gia một thời gian.
Mà khi đó Sở Hoằng Du mỗi ngày đều ghé thăm Trần phủ, hàn huyên đủ chuyện thiên nam địa bắc với Công bộ Thượng thư nên tất nhiên cũng quen mặt Hà gia đại tiểu thư.
“Hình như Trần Tam từng nhắc...” Sở Trường Sinh chậm rãi mở miệng: “Y một biểu tỷ, từng hứa hôn nhưng vì mẫu nàng mắc bệnh qua đời, chịu tang ba năm nên duyên phận cũng đứt gánh, mà biểu tỷ của y cũng tuổi đôi mươi ... chính là vị chăng?”