Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ - Chương 507

Cập nhật lúc: 2025-10-07 05:43:17
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi đối phó với nhà xong xuôi, Hà Tĩnh Như về khuê phòng của .

Nàng bên cửa sổ, ngắm những đóa hoa đang nở rực rỡ bên ngoài, trong lòng vẫn còn hoang mang khôn tả.

—— “Nàng nguyện ý trở thành Hoàng hậu của trẫm ?”

Những lời cứ vang vọng mãi bên tai nàng.

Nàng lắc đầu xua âm thanh đó, bước tới án trang, tháo trâm thoa đầu xuống. Những thứ đều là vật quý áp đáy rương của nàng, vì cung mới đành lòng lấy dùng, thường nhật vốn dĩ tiếc rẻ, nào dám dùng đến.

Mở tráp châu báu, nàng liếc mắt thấy một chiếc trâm bạc đơn giản, đó là tín vật đính ước mà hôn phu cũ tặng nàng.

Đôi bên quen từ nhỏ, khi trưởng thành, tình cảm tự nhiên mà thành, bèn kết hôn ước với .

Vài ngày khi đại hôn cận kề, mẫu nàng đột nhiên lâm trọng bệnh tạ thế... Nàng là nữ nhi mẫu nâng niu như ngọc trong tay, một lòng nuôi dưỡng trưởng thành, nào dám xuất giá trong kỳ tang phục nặng nề.

Vả , mẫu khuất núi, đại lập gia thất, trong nhà thiếu lo liệu việc vặt. Nàng vài năm, chờ khôn lớn mới tính chuyện xuất giá.

Nàng thương lượng với hôn phu, nhưng cự tuyệt phũ phàng, thế là hôn sự đành lỡ dở.

Tình cảm nàng dành cho từng đính ước đó thể là sâu đậm cho lắm, nhưng hôn sự đột nhiên đổ vỡ, nàng đương nhiên cũng phần khổ tâm.

nỗi buồn cũng chỉ thoáng qua mà thôi.

Mẫu khuất, quá nhiều việc cần lo liệu, nàng cũng chẳng tâm tư nào mà nghĩ đến chuyện tình trường của khuê nữ.

Đêm đó, Hà Tĩnh Như trằn trọc ngủ .

Sáng hôm , nàng nhận thiệp mời từ Hoàng cung gửi đến.

“Đại tỷ, đây là thiệp mời dự yến tiệc săn thú mùa thu của Hoàng thất!”

“Trời đất! Hình như chỉ các đại thần Nhất phẩm, Nhị phẩm mới tư cách tham dự, mà đại tỷ mời.”

“Là ý của Trưởng công chúa ? Phải chăng Trưởng công chúa quý mến đại tỷ?”

Tâm tình của Hà Tĩnh Như bình tĩnh hơn nhiều.

Giờ đây, các đại thần trong triều đều thượng tấu thỉnh cầu Hoàng Thượng sung túc hậu cung. Lời Hoàng Thượng phán hôm qua, ắt hẳn chỉ là đối phó với triều thần mà thôi.

Nàng chỉ là may Hoàng Thượng lựa chọn mà thôi.

Thoáng chốc đến ngày săn thú.

Hà Tĩnh Như vận một bộ xiêm y phù hợp việc cưỡi ngựa, đây là y phục may vội để tiện cho buổi săn và hòa hợp với .

Thân phận nàng thấp kém, ở cuối cùng trong đoàn , theo chân đến Khê Sơn để săn thú.

Đoàn chẳng mấy chốc tới địa điểm định sẵn.

Sở Hoằng Du bước xuống xe ngựa, ánh mắt quét về phía quần thần và các tiểu thư.

ở đó quá đỗi đông đúc, y thật sự tài nào nhận Hà Tĩnh Như đang ở chốn nào.

Cũng lúc đó, một vài thiên kim khuê tú cũng tề tựu .

Hiện giờ Hoàng Thượng đến tuổi chọn lựa hôn phối, hậu cung vẫn còn bỏ trống, những nữ tử đều tự nắm bắt cơ hội diện kiến Hoàng Thượng .

Chỉ là, đám nữ tử vây quanh Lâm Đông Đông chặn : “Hoàng Thượng ưa hương son phấn nồng nặc, mau lui xa, giữ cách một chút.”

Trần Tam nổi giận quát: “Lâm Đông Đông, ngươi đúng là đồ gỗ đá! Hậu cung Hoàng Thượng đến nay vẫn trống vắng, tất một phần nguyên do từ ngươi đấy!”

Lâm Đông Đông giả vẻ vô tội: “Ta chỉ theo hoàng mệnh, gì sai trái.”

“Hoàng Thượng!” Trần Tam khẽ chỉ một nữ tử trong đám đông: “Vị là đích nữ của Lại bộ Thượng thư đại nhân, nếu sánh duyên cùng Hoàng Thượng, quả là trai tài gái sắc hiếm ...”

Sở Hoằng Du khẽ nhíu mày.

Dường như từng nhắc đến vị đích nữ Lại bộ Thượng thư với y, nào ngờ cũng chỉ tầm thường như .

Y cất lời lạnh lùng: “Nếu Trần Tam ngươi ý với nàng , trẫm sẽ hạ chỉ tứ hôn cho ngươi ?”

Trần Tam trợn tròn mắt, há hốc mồm: “Ôi chao! Không , thần xin Hoàng Thượng thu hồi thành mệnh ban!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-dich-than-day-lai-quy-tu-quy-nu/chuong-507.html.]

Hắn dứt lời, ngẩng đầu liền thấy bóng dáng Sở Trường Sinh tới.

Hắn vội vàng khom lưng bước tới, cung kính thưa: “Hôm nay Trưởng công chúa quả nhiên tuyệt sắc, chi bằng để nô tài theo hầu Điện hạ du ngoạn?”

Sở Trường Sinh nhàn nhạt cất lời: “Trần Tam, hôm nay biểu tỷ của ngươi cũng mặt tại đây chăng? Ngươi hãy mời Hà tiểu thư tới đây bồi tiếp .”

Trần Tam lời, thoăn thoắt tìm biểu tỷ của .

Chẳng mấy chốc, Hà Tĩnh Như Trần Tam dẫn tới.

Đây là thứ hai Hà tiểu thư diện kiến Trưởng công chúa và Hoàng Thượng, nhưng dung nhan nàng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, chỉ cúi đầu cung kính hành lễ.

“Hôm nay Hà tiểu thư cứ theo .” Sở Trường Sinh mỉm : “Chúng cùng xem hoàng săn thú.”

Nàng , liếc Sở Hoằng Du, khỏi thầm bật .

Hoàng ngày thường vốn chẳng mấy đắn, chỉ khi ở mặt ngoài mới bày phong thái đế vương. Giờ đây, thẳng lưng, sắc mặt căng chặt, rõ ràng là vô cùng khẩn trương.

Đoàn do Sở Hoằng Du và Sở Trường Sinh dẫn đầu, ngoài tám vị thư đồng thường ngày tùy tùng, nay còn thêm Hà đại tiểu thư, một dường như chẳng hề hợp với chốn núi rừng , cùng cưỡi ngựa tiến sâu rừng.

“Hoàng Thượng, phía một con hươu hoa mai!” Lâm Đông Đông hưng phấn hô vang: “Nhanh lên, nhanh lên, đừng để hươu hoa mai chạy mất!”

Sở Hoằng Du dồn hết sức lực, thể hiện bản lĩnh mặt nữ nhân âu yếm. Hắn giương cung, ba mũi tên đồng thời bay vút, một mũi găm trúng mắt hươu, hai mũi còn xuyên thủng bụng hươu. Con hươu hoa mai rên lên một tiếng, đổ vật xuống đất mà bỏ mạng.

“Hoàng Thượng quả thật phi thường!” Lâm Đông Đông cổ vũ hăng say, vội xuống ngựa xách con hươu về: “Là một con hươu non, thịt ắt hẳn sẽ ngon, nướng lên nhất định thơm lừng.”

Trần Tam l.i.ế.m môi, : “Hoàng Thượng, chi bằng chúng nhóm lửa nướng con hươu ngay tại đây luôn ạ?”

Gà Mái Leo Núi

Sở Trường Sinh thoáng khựng .

Trong tình huống thông thường, đế vương và nữ nhi của đại thần chẳng thể tùy tiện dùng bữa cùng , nàng nên tìm một lý do hợp lý.

Nàng mỉm cất lời: “Phong cảnh nơi đây quả thực hữu tình, chúng cứ nhóm lửa tại đây , hoàng chỉ cần cho mang theo chút gia vị là .”

“Phải , chỉ cần đủ gia vị là thể nướng món ngon tuyệt hảo!” Nước miếng của Lâm Đông Đông chực trào : “Chỉ ăn mỗi thịt hươu thì mà đủ? Còn mang thêm chút rượu tới đây nữa. , sẽ bắt cá, cá nướng cũng thơm ngon vô cùng.”

Trần Tam xắn tay áo lên, : “Ta sẽ săn thêm vài con thỏ nữa.”

“Ta nhặt củi đây.”

“Ta tìm vài hòn đá.”

Tám vị thư đồng lượt chia công việc nhanh chóng tản .

Chỉ còn hai Hoàng gia và Hà Tĩnh Như.

Hà Tĩnh Như thể mãi giữ vẻ trấn định? Dù nàng cũng chỉ là một thiếu nữ từng tham gia những yến tiệc sự kiện lớn như thế . Đứng mặt nàng là đương kim Hoàng Thượng và Trưởng công chúa tôn quý, nàng thậm chí còn chẳng dốc bao nhiêu sức lực mới thể gắng giữ bình tĩnh.

Nàng chậm rãi thở hắt , cất lời: “Vừa nãy thấy rau dại trong núi, sẽ hái một ít về dùng để giải ngấy.”

“Sao thể để nữ nhi việc chứ.” Sở Trường Sinh kéo Hà Tĩnh Như xuống nền cỏ xanh mướt, đoạn : “Hoàng , đào rau .”

Sở Hoằng Du đang lo cơ hội thể hiện, liền gật đầu lia lịa: “Được!”

Hắn lập tức cất bước rời .

Hà Tĩnh Như nhất thời sững sờ.

Đương kim Hoàng đế đào rau dại ư?

Nữ nhi nhà Lục phẩm như nàng, đây an tọa mà chiêm ngưỡng?

Chuyện nếu truyền ngoài, ai sẽ tin cho nổi? Ngay cả bản nàng cũng khó lòng tin .

Lòng nàng như lửa đốt, như than nung, lập tức bật dậy.

“Hà tỷ tỷ, cứ an tọa, cần câu nệ .”

Sở Trường Sinh lặng lẽ đổi cách xưng hô, từ Hà tiểu thư thành Hà tỷ tỷ.

Mãi Hà Tĩnh Như mới hồn.

Nàng nén xúc cảm trong lòng, nghiêm mặt : “Triều thần thượng tấu yêu cầu Hoàng Thượng lấp đầy hậu cung, thần nữ cho rằng Hoàng Thượng nên vì chuyện lập hậu mà tùy tiện chọn một về, đây là sự tôn trọng triều thần, tôn trọng giang sơn Đại Tấn, và cũng là tôn trọng chính Hoàng Thượng.”

Sở Trường Sinh khó mà tin nổi: “Hà tỷ tỷ, tỷ cho rằng ca ca đối nghịch với triều thần nên mới chọn tỷ Hoàng Hậu ư?”

 

Loading...