Tô Ngọc Uyển ăn sáng một cách chậm rãi, kiếp  vì để kiếm tiền nuôi gia đình, mỗi ngày nàng đều dậy sớm từ tờ mờ để  bữa sáng cho cả nhà, bản   ngoài chỉ mang theo hai cái bánh bao.
 
Đói bụng là chuyện thường tình.
 
Nàng  thể nhớ   bao lâu  mới  thưởng thức bữa sáng nóng hổi ngon lành như .
 
Ông trời  thương xót và cho phép nàng  tái sinh, nàng sẽ  bao giờ phạm  sai lầm như  nữa.
 
Trong khi ăn, nàng sắp xếp  kí ức trong kiếp .
 
Tính toán thời gian,  nửa năm nữa Thẩm Tự sẽ trở thành  đầu trong kì thi.
 
Nếu  xảy  chuyện gì ngoài ý ,   sẽ  kén rể  ngày  giống như kiếp ,   đó   sẽ gửi thư hòa ly về.
 
Nàng  Thẩm gia mua  từ bọn buôn  để  tức phụ từ khi còn nhỏ, nàng  nhớ  phụ mẫu và  thích, cũng   gia tộc để dựa , nếu rời khỏi Thẩm gia nàng sẽ sống một .
 
Vì ,  hết nàng cần  chuẩn  đầy đủ cho việc rời .
 
Số bạc nàng kiếm  trong những năm qua  dùng để cung cấp cho Thẩm Tự và nuôi Thẩm gia. Dù thế nào  khi rời  nàng cũng  khiến cho Thẩm gia  nhổ   bạc đó kèm theo tiền lời!
 
Sau khi ăn sáng xong, Tô Ngọc Uyển  về phòng.
 
Thẩm Ninh thấy nàng đóng cửa ,  đó nàng   đến phòng chính,  thấy một bàn bát đũa  dọn dẹp, nàng  tức giận gào lên với Thẩm mẫu: "Nương  kìa, Tô Ngọc Uyển ăn xong còn  dọn dẹp bát đũa  vỗ tay rời , như     thể chấp nhận ?”
 
Thẩm mẫu liếc   bên trong, sắc mặt khó coi, nhưng bà  vẫn : "Quên , chẳng  nó  nó  khỏe  ?”
 
"Nàng     thoải mái nương cũng tin." Thẩm Ninh   ý định tha cho Tô Ngọc Uyển: "Ai là tức phụ nhi mà  mệt mỏi, nhưng vẫn  phục vụ công công bà bà, dọn dẹp nấu nướng. Sao nàng   thể quý giá như , còn  chịu  gì."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-khong-them-hau-ha-phuong-hoang-nam/chuong-13-tim-loi.html.]
"Nương, nếu nương  bà bà mà  uy nghiêm, hôm nay nàng  giả vờ ốm yếu để lười biếng thì ngày mai nàng  sẽ dám giẫm lên đầu nương đó."
 
Nghe lời  của Thẩm Ninh, ánh mắt Thẩm mẫu dường như sâu hơn một chút.
 
Thẩm Ninh  tiếp: "Hơn nữa, nàng  còn  nhà chúng  mua về từ chỗ bọn buôn , nàng  thành    tam môi lục sính, nàng  nên   phận của  như thế nào."
 
Thẩm bà tử càng  càng cảm thấy  lý, suy nghĩ đắn đo một chút, bà     về phía phòng của Tô Ngọc Uyển.
 
Thẩm Ninh  đắc thắng, vội vàng chạy theo.
 
Trong phòng, Tô Ngọc Uyển  mới  quần áo xong thì  tiếng gõ cửa.
 
Nàng mở cửa thì thấy Thẩm bà tử  ở bên ngoài, vẻ mặt lạnh lùng, Thẩm Ninh ở phía  bà   nàng với vẻ bất thiện.
 
Tô Ngọc Uyển khẽ cau mày hỏi: "Nương  chuyện gì ?”
 
Thẩm bà tử còn  kịp mở miệng, Thẩm NInh   oai phủ đầu : "Ai da,   tẩu tử , đại ca của  còn  đậu Trạng Nguyên để trở thành mệnh quan triều đình , thế mà tẩu  hưởng phúc ?”
 
Tô Ngọc Uyển giả vờ  hiểu: "Hưởng phúc gì?”
 
"Còn   hưởng phúc thì là gì nữa, sáng bảnh mắt  rời giường, còn để nương  bữa sáng. Ăn xong thì nhấc đ.í.t phủi tay  dọn dẹp bát đũa,  chỗ nào giống như  tức phụ!"
 
Thẩm Ninh , vẻ mặt vênh váo.
 
Hôm qua, Tô Ngọc Uyển  lấy lý do thành  ném một đống việc cho nàng , còn mượn cớ giữ gìn danh tiếng cho đại ca mà tát nàng  nữa. Nếu hôm nay,  dạy dỗ nàng một bài học, thực sự khó mà giải tỏa  sự thù hận trong lòng nàng .
 
Tô Ngọc Uyển  đoán  Thẩm Ninh đang bới lông tìm vết nên bình tĩnh : "Muội  thế thật  sờ lương tâm, những năm qua  kiếm bạc nuôi gia đình, hỗ trợ đại ca của  học hành,  từng  ngày nào nhàn rỗi, trừ  ngày hôm nay    việc,    rằng đang hưởng phúc.
 
 nếu   hưởng phúc nhất trong nhà  thì  ai khác ngoài Ninh tỷ nhi. Từ nhỏ đến lớn mười ngón tay của  còn  từng chạm  việc gì ngoài bưng bát cơm lên ăn."