Khu Tô Ngọc Uyển trở  Thẩm gia, Thẩm Ninh  ở nhà. Lúc  nàng  đang trốn trong phòng để thử thứ “Tiên dược” mà nàng   bỏ   nhiều bạc để mua.
 
Thẩm mẫu  giặt đồ bên bờ sông  về,  đến sân lập tức đặt mạnh cái chậu xuống đất, vẻ mặt    lắm.
 
Trong bữa tối, Thẩm Ninh thấy bà    vẻ u ám nên hỏi thăm: "Nương, nương cảm thấy khó chịu ở  ,  sắc mặt nương khó coi như ?”
 
Nói đến chuyện , Thẩm bà tử vô cùng bực bội: "Không  do đám  Vương gia   . Nàng dâu nhà bà  mới sinh nhi tử hôm qua, hôm nay  bờ sông giặt quần áo  khoe khoang."
 
"Bà  khoe khoang còn cố ý hỏi  khi nào thì  bế tôn tử, đây chẳng  là cố ý khiến  ghê tởm  ?”
 
Nhi tử của Vương bà tử là Vương Thịnh và Thẩm Tự là đồng môn trong ba năm. Hai  đều là học sinh  tài hoa trong lớp, vì   thể tránh   trong thôn đem  so sánh với .
 
Sau đó, trong kỳ thi huyện thí, Thẩm Tự đạt giải Nguyên, còn Vương Thịnh  may mắn  trượt.
 
Khoảng cách quá lớn khiến cho Vương gia   cách nào so sánh với Thẩm gia.
 
Vương bà tử vẫn luôn so bì hơn thua giờ  càng thêm ganh ghét với Thẩm gia.
 
Hiện tại, bà   ôm tôn tử  Thẩm bà tử, đương nhiên bà   khoe khoang đắc ý  mặt Thẩm bà tử .
 
Thấy mẫu  khó chịu về chuyện , Thẩm Ninh an ủi bà : “Nương,  nương  tức giận chuyện   gì? Nếu đại ca thi đậu Trạng Nguyên,   lập tức  thể trở thành mệnh quan triều đình. Vương Thịnh của bà  chỉ là một thư sinh nghèo khó,    thể so  với đại ca  ?”
 
Thẩm mẫu  thấy  thì thoải mái hơn nhiều, hiện tại trong thôn , bất cứ ai  thấy bà  cũng  khen một câu Tự ca nhi xuất chúng hơn tiểu tử Vương gia .
 
Cho dù Vương bà tử  khoe khoang tôn tử thế nào  chăng nữa thì nhi tử của bà  cũng chỉ  thể  phu tử ở  trấn,  tương lai gì.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-khong-them-hau-ha-phuong-hoang-nam/chuong-21-boi-bo-co-the.html.]
 nghĩ , Tự ca nhi hiện đang ở huyện thành, mà đôi tiểu phu thê vẫn  kịp viên phòng.
 
Làm  bà   thể  lo lắng cho .
 
Sau đó, bà  đưa mắt  Tô Ngọc Uyển: "Ngọc Uyển, con cũng  quan tâm đến chuyện  một chút,   chờ Tự ca nhi trở , hai đứa hãy mau viên phòng, để   thể  ôm tôn tử càng sớm càng ."
 
Tô Ngọc Uyển : "Nương,   con  quan tâm, nếu đêm tân hôn   chuyện gì xảy  thì con và tướng công  viên phòng từ lâu ."
 
Nghe , vẻ mặt Thẩm Ninh trắng nhợt,  mặt .
 
Thẩm mẫu  gượng gạo: "Nương , chuyện xảy  hôm     của con, Ninh tỷ nhi nhất thời xúc động, nương  trừng phạt con bé ."
 
"Hiện giờ viện phía Đông    dọn dẹp , chỉ chờ con mang thai hài tử Thẩm gia, là   thể xả cơn giận  trả  cho Vương bà tử."
 
"Haiz...” Tô Ngọc Uyển thở dài: "Con cũng  mau chóng hoài thai hài tử cho Thẩm gia càng sớm càng  để nương  thể hãnh diện nhưng cho dù con  viên phòng  chăng nữa cũng  chắc  thể thỏa  ước nguyện của nương...”
 
Thẩm mẫu giật : "Những lời  là  ý gì?”
 
Tô Ngọc Uyển mang vẻ mặt áy náy : "Mấy hôm  con  đến gặp đại phu, đại phu   thể con quá yếu ớt, nếu   hài tử thì sợ rằng  dễ dàng."
 
Sau khi đến Thẩm gia, mỗi ngày nàng đều    bao nhiêu là việc. Có thể  nàng dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, thức ăn mặn như thịt trứng   phần của nàng. Ngày  qua ngày khác, nàng  suy kiệt mới là lạ.
 
"Không thể  hài tử  , nếu  gả cho Tự ca nhi thì nhiệm vụ đầu tiên của con chính là kéo dài hương khói cho Thẩm gia." Thẩm mẫu nghiêm túc : "Thân thể yếu ớt thì mua chút dược để điều trị là  ."
 
Tô Ngọc Uyển ngượng ngùng : "Đại phu cũng bảo con nên điều dưỡng cho , nhưng dược liệu để bồi bổ cơ thể quá đắt đỏ. Toàn bộ  bạc con kiếm  trong những năm qua đều giao cả cho nương ,   con thực sự  còn...”
 
Nói đến đây Thẩm bà tử  gì mà  hiểu chứ,   là  xin tiền thôi ?