Trong phòng sinh, Tô Ngọc Uyển đang   giường, mồ hôi đầm đìa, hai tay nắm chặt chăn đệm, cơn đau chuyển  dữ dội khiến nàng gần như nghẹt thở.
 
Nàng chờ đợi   qua bao lâu, cuối cùng cánh cửa cũ nát cũng  đẩy .
 
Thẩm bà tử bước , kiềm chế cảm xúc trong mắt,  đến bên cạnh giường, thở dài : "Ngọc Uyển, thực sự là trùng hợp, hôm nay Triệu a di  tới thôn khác đỡ đẻ ."
 
"Có chuyện gì ?”
 
Tô Ngọc Uyển cắn chặt môi, trái tim treo lơ lửng.
 
Trước đây, đại phu   rằng nàng  yếu, yêu cầu nàng  cẩn trọng lúc sinh nở, nếu   dễ gặp  khó sinh.
 
Thẩm bà tử nắm lấy tay nàng, an ủi : "Đừng lo lắng,   kêu Ninh Nhi lên trấn  mời bà đỡ khác, sẽ nhanh chóng  trở  thôi, con cố gắng chịu đựng."
 
Tô Ngọc Uyển  còn cách nào khác ngoài việc cắn răng chịu đau, mong mỏi Thẩm Ninh đưa bà đỡ tới.
 
"Nương, Ninh Nhi  về ?" Tô Ngọc Uyển  chịu đau một ngày, lúc      .
 
"Đang  đường , Ngọc Uyển, con cố chịu đựng một chút."
 
Thẩm bà tử trấn an nàng.
 
Rõ ràng là một lời an ủi nhưng  khiến Tô Ngọc Uyển cảm thấy bất an.
 
Thôn Vân Tây chỉ cách trấn  mười dặm,   chỉ  một hai canh giờ sẽ tới,    thể  cả ngày?
 
Trên đường xảy  chuyện gì ?
 
Nàng lo lắng suy nghĩ bất an.
 
Đột nhiên, một cơn đau nhói tim đánh úp , Tô Ngọc Uyển căng cứng khắp , nàng cảm nhận  một dòng nước nóng ấm tuôn  từ  , m.á.u nhuộm đỏ cả mảng giường trong tích tắc.
 
Trái tim nàng nhấc lên tận họng, đôi môi run rẩy  kìm chế : “Nương, con, con chảy  nhiều máu, con sẽ   chứ?”
 
Nghe thấy , Thẩm bà tử nhấc góc chăn  ,  thấy  giật thót cả .
 
Đây là Tô Ngọc Uyển đang  băng huyết!
 
Dường như ông trời cũng đang  về phía Tự ca nhi.
 
Cố gắng kìm nén niềm vui sướng  lòng, Thẩm bà tử tiếp tục lời an ủi nhằm kéo dài thời gian: "Đừng sợ, nữ nhân sinh con đều  trải qua chuyện , con hãy cố gắng chịu đựng một chút."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-khong-them-hau-ha-phuong-hoang-nam/chuong-3-ke-hoach-cua-ba-ba-va-tieu-co.html.]
Tô Ngọc Uyển  còn sức lực mà kiên trì, nàng  cơn đau dày vò cả một ngày, hiện tại nàng  mất nhiều m.á.u như , sắc mặt trở nên trắng bệnh như giấy.
 
Nàng chỉ cảm thấy buồn ngủ, ý thức càng lúc càng thêm mơ hồ.
 
Hài tử trong bụng nàng cảm nhận  sự nguy hiểm, nó liên tiếp thúc  bụng nàng mấy cái.
 
Mẫu tử liền tâm, Tô Ngọc Uyển cảm nhận  đứa trẻ đang cầu cứu với nàng.
 
Nàng gắng gượng lấy  chút ý thức yếu ớt của , vươn tay rút cây trâm gỗ cài tóc  đầu, nhấc chăn bông lên, đ.â.m mạnh  đùi, dùng cơn đau để khiến bản  tỉnh táo.
 
Đây là hài tử của nàng và tướng công, cho dù thế nào nàng cũng  giữ cho bằng ,  để hài tử xảy  bất cứ chuyện gì.
 
Thẩm bà tử  ngờ rằng để giữ  hài tử, Tô Ngọc Uyển  tàn nhẫn với chính  như , bỗng nhiên bà  cảm thấy hoảng sợ.
 
Cuối cùng  đùi  đ.â.m thủng một lỗ, Tô Ngọc Uyển cũng tỉnh táo  nhưng nàng mất m.á.u quá nhiều còn cạn kiệt sức lực.
 
Nàng nắm lấy tay Thẩm bà tử, mấp máy môi : "Nương, cứu... cứu con của con...”
 
Lúc , trong đầu nàng chỉ  một ý nghĩ, cho dù nàng  chết, cũng  cố hết sức để giữ  hài tử.
 
Thẩm bà tử rút tay về, ánh mắt  Tô Ngọc Uyển dần trở nên lạnh lẽo.
 
"Ngọc Uyển, kiếp  nhà họ Thẩm nợ mẫu tử con, con cùng hài tử hãy đầu thai cho ."
 
Tô Ngọc Uyển ngơ ngác  Thẩm bà tử: "Nương, nương đang  gì ?”
 
Lúc , cửa  đẩy . Thẩm Ninh ở bên ngoài  lén  lâu, lập tức bước .
 
Không nghĩ tới hàm ý trong lời  của Thẩm bà tử, Tô Ngọc Uyển tràn ngập hi vọng  về phía cửa.
 
Cứ tưởng cuối cùng bà đỡ cũng đến nhưng  ngờ chỉ  một  Thẩm Ninh bước .
 
Thẩm Ninh  đến bên giường, liếc mắt  Tô Ngọc Uyển chế nhạo : "Hừ, ngươi sống thế cũng  đủ lâu ."
 
Tô Ngọc Uyển kinh ngạc  Thẩm Ninh,  dám tin nàng     lời như .
 
Trên mặt Thẩm Ninh lộ  vẻ giễu cợt, cúi   gần nàng : "Tẩu tử,  thật với ngươi, bà đỡ sẽ  đến, hôm nay ngươi và hài tử của ngươi nhất định  chết!"
 
"Muội...  gì ?”
 
Tô Ngọc Uyển kinh ngạc mở to mắt,  thể tin   nàng .
 
Thẩm Ninh cảm thấy  cần  dấu diếm  sắp c.h.ế.t  gì, vì  nàng  bình tĩnh : "Để   cho tẩu , đại ca của    chọn  rể nhà đại quan,   sắp thành  với tiểu thư nhà Hộ bộ thị lang ở kinh thành."