Tô Ngọc Uyển cầm lấy khăn tay, quan sát nó một lúc lâu  : "Cái khăn    của ."
 
Nghe thấy thế, Thẩm bà tử  Thẩm Ninh: "Ninh nhi, chẳng  con  khăn  là của tẩu tẩu ?”
 
Ngay từ đầu Thẩm Ninh  chắc chắn Tô Ngọc Uyển sẽ phủ nhận, vì  nàng  : "Nương, con  nhầm , khăn tay  là của tẩu tử. Trước đây tẩu  cũng đưa cho con một cái khăn tương tự như thế  nhưng mấy tháng  khăn của con  may  nước cuốn trôi mất, nên khăn tay  chỉ  thể là của tẩu ."
 
Thẩm bà tử cũng  chuyện , xem  tên trộm thực sự là Tô Ngọc Uyển.
 
"Được , Thẩm gia  mua  ngươi đem về nuôi,  ngờ nuôi  một tên trộm!” Thẩm mẫu tức giận.
 
Thẩm Ninh  đắc ý,   vẻ chịu thiệt thòi : "Nương, nữ nhân  thật đáng ghê tởm, còn lấy  cả ba mươi lượng bạc tiền hồi môn của con. Lần   thể dễ dàng tha thứ cho nàng ."
 
Thẩm mẫu cũng cực kì tức giận.
 
Vốn dĩ bởi vì Tô Ngọc Uyển lương thiện, chăm chỉ, còn  thể kiếm tiền nên mới đồng ý cho ở  Thẩm gia,  nàng dâu của Tự ca nhi. Ai  thể ngờ  nàng thực sự để ý đến tiền bạc của gia đình.
 
 là dẫn sói  nhà!
 
Thẩm mẫu hung dữ đập tay lên bàn cạnh giường, tức giận : “Tô Ngọc Uyển, ngươi còn gì để  ?”
 
Vẻ mặt Tô Ngọc Uyển lạnh nhạt: "Con  lấy bạc."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-khong-them-hau-ha-phuong-hoang-nam/chuong-35-lat-nguoc.html.]
"Ngươi còn  ngụy biện gì nữa?” Thẩm Ninh căm hận  nàng,  : "Ngày thành  với đại ca, ngươi  hứng thú với bạc hồi môn của , hiện tại  đầy đủ bằng chứng  thể chối cãi,   ngươi thì  thể là ai?”
 
Sau đó nàng   Thẩm bà tử: “Nương, nữ nhân   lấy trộm  nhiều tiền của chúng , nhưng nàng   chịu thừa nhận. Chúng  nên báo quan, đề nghị đại ca hưu  nữ nhân chân tay  sạch sẽ !”
 
Trong lòng Thẩm Ninh đắc ý, chỉ bằng cách , nàng   chỉ đổ vấy việc ăn trộm bạc lên đầu Tô Ngọc Uyển, mà còn  thể đuổi Tô Ngọc Uyển  khỏi nhà.
 
Quả là một mũi tên trúng hai đích.
 
Thẩm mẫu lạnh lùng  Tô Ngọc Uyển: "Ngươi phạm  tội trộm cắp trong thất xuất, Thẩm gia  lưu  ngươi.  ngươi và Tự ca nhi là phu thê, vì danh tiếng của Tự nhi  sẽ  báo quan, tuy   sẽ thông báo chuyện  cho Tự ca nhi, để nó  hưu thư cho ngươi, ngươi cầm hưu thư  cuốn gói khỏi Thẩm gia ."
 
"Nương  đúng, nữ nhân  tay chân  sạch sẽ như  nếu còn ở trong Thẩm gia  sẽ hủy hoại thanh danh của đại ca, nhất định  đuổi nàng  khỏi nhà."
 
Ngay lúc Thẩm Ninh đang vui mừng vì Thẩm gia sắp vứt bỏ  miếng cao da chó là Tô Ngọc Uyển, thì thấy Tô Ngọc Uyển  đến bên giường, lật gối lên lấy  một cái khăn tay  thêu hình hoa lan.
 
Nàng  tới  mặt Thẩm mẫu, mở khăn tay  : "Đây mới là khăn tay của con."
 
Thẩm bà tử và Thẩm Ninh đồng thời sửng sốt.
 
"Chuyện  là như thế nào?” Thẩm mẫu  Thẩm Ninh: "Ninh tỷ nhi, chẳng  con  khăn tay  là của Tô Ngọc Uyển  ? Giờ tại   xuất hiện một cái khăn tay y hệt là thế nào?”
 
Sắc mặt Thẩm Ninh hiện lên vẻ hoảng hốt, nàng  giật lấy khăn trong tay Tô Ngọc Uyển, cẩn thận xem xét, cuối cùng đổi sắc mặt, nàng  chỉ  Tô Ngọc Uyển : "Đây rõ ràng là cái khăn tay   nước cuốn trôi của ,  nó  ở trong tay ngươi?”
 
Tô Ngọc Uyển lấy  khăn tay, lật sang mặt bên : "Nhìn kỹ  xem, phía  khăn tay   thêu tên của ,   là của  chứ?"