Tô Ngọc Uyển mặc áo ngoài ,  đến phòng phía Tây.
 
Vừa bước  phòng,  thấy gương mặt Thẩm Ninh nổi đầy nốt đỏ, Tô Ngọc Uyển lộ vẻ mặt sợ hãi.
 
Thẩm Ninh vội vàng xoay  ,   cho Tô Ngọc Uyển  thấy cảnh quẫn bách của nàng .
 
Hiện tại khuôn mặt nàng    biến dạng, chắc chắn trong lòng Tô Ngọc Uyển đang  nhạo vui sướng.
 
“Ninh     ? Tại  gương mặt  nổi các nốt đỏ thế ?” Tô Ngọc Uyển  tới  mặt Thẩm Ninh hỏi.
 
Thẩm Ninh  trả lời, nàng  cũng   chuyện gì đang xảy , lúc  nàng  vẫn ,  bỗng dưng  nổi nốt đỏ?
 
Thẩm bà tử dường như nhớ  điều gì đó, vội vàng hỏi Thẩm Ninh: “Ta nhớ  đây con   chuyện mua một ít kem dưỡng da Ngọc Bích trong thị trấn,   dùng thứ đó khiến cho mặt của con  như  đúng ?”
 
Sau khi Thẩm mẫu hỏi câu , Thẩm Ninh chợt nhớ  trong  thời gian  gần như ngày nào nàng  cũng thoa kem   da Ngọc Bích.
 
"Nương, chắc là như  . Những ngày gần đây con chỉ dùng loại kem dưỡng da Ngọc Bích đó, cũng  dùng loại phấn nào khác."
 
"Con ranh,     mà, kẻ đó chỉ đang lừa gạt con thôi,  thế con còn cho rằng  mua  của hời." Thẩm mẫu căm hận  nàng : "Bây giờ xảy  chuyện , đừng  đến chuyện bản   hủy dung, còn... mất nhiều tiền để chữa trị."
 
Thấy  Tô Ngọc Uyển ở đây nên Thẩm bà tử  dám  thẳng  việc Thẩm Ninh  lấy trộm  bộ bạc trong nhà để mua kem dưỡng da Ngọc Bích.
 
Thẩm Ninh nhỏ giọng kêu lên: "Đều do thương nhân đáng ghét , chính là nàng , nàng  dám bán hàng giả hại . Nương, nương nhất định  giúp con báo quan bắt tên thương nhân thâm độc  !”
 
Ngay lúc , Tô Ngọc Uyển hỏi nàng : "Muội  nhớ  dáng vẻ của  bán hàng  ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-khong-them-hau-ha-phuong-hoang-nam/chuong-45-bien-dang.html.]
“Ta...” Thẩm Ninh cắn môi lắc đầu: "Lúc đó nàng  đeo mạng che mặt,  rằng bản   cảm cúm, sợ lây cho khách hàng nên đeo mạng. Ta,    rõ trông nàng  như thế nào."
 
Tô Ngọc Uyển  hỏi: “Muội   nàng  họ gì, sống ở chỗ nào ?”
 
Thẩm Ninh vẫn lắc đầu.
 
Thẩm mẫu  nàng , cực kì tức giận: "Ngươi còn   nàng  trông như thế nào, tên là gì, thì   thể báo quan ."
 
“Con...”
 
Thẩm Ninh cắn môi : "Vậy thì nhờ đại ca  mặt báo quan  con."
 
Nhớ  lúc đó, đại ca nàng   đỗ đầu khoa thi, tất cả những sai nha đều đến nịnh nọt, ngay cả huyện lệnh huyện Tùng Dương cũng sai  đến tặng quà chúc mừng.
 
Đại ca  mặt mũi như , nếu    mặt, chắc chắn nha môn  đào ba thước đất trấn Thanh Thủy cũng sẽ tìm  kẻ đó.
 
Tô Ngọc Uyển lên tiếng kịp lúc: Nếu đại ca của   mặt, quả thực chuyện  sẽ dễ giải quyết hơn nhiều, nhưng cũng...” Nàng dừng  một chút, đổi lời : "Kỳ thi mùa xuân sắp đến, đại ca  cũng tranh thủ gấp rút ngày đêm học bài. Nếu lúc   gọi   về,  sợ sẽ gây ảnh hưởng đến việc  sách của  ."
 
Thẩm Ninh  thấy , liền hừ lạnh: "Tô Ngọc Uyển, đừng tưởng    hiểu ý của ngươi. Chẳng qua là ngươi   đại   giúp  báo quan thôi,  lòng  ngươi  thể ác độc như !"
 
Tô Ngọc Uyển   thêm gì nữa, mà im lặng liếc  Thẩm bà tử.
 
"Ninh tỷ nhi, tẩu tử con   đúng. Mấy ngày tới đại ca con sẽ  kinh dự thi, giờ là thời điểm quan trọng, con  thể khiến cho nó phân tâm ." Thẩm bà tử suy  tính , cuối cùng  với Thẩm Ninh.
 
“Nương?” Thẩm Ninh  dám tin  Thẩm bà tử: "Chẳng lẽ nương vì tương lai của đại ca mà  quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của nữ nhi  ?”
 
 “Con   nữ nhi ruột thịt của ngài nên ngài thiên vị đúng ?” Thẩm Ninh càng kích động, mẩn đỏ  mặt càng ngứa ngáy khó chịu.