Ở bên , khi Tô Ngọc Uyển đến thị trấn, nàng trực tiếp  đến cửa hàng.
 
Xuân Miên  thức dậy, đang dọn dẹp quét nhà và lau kệ hàng.
 
Tô Ngọc Uyển gõ cửa cửa tiệm, nàng  vội vàng đặt chổi xuống   tới mở cửa.
 
"Chào buổi sáng, bà chủ."
 
Tô Ngọc Uyển gật đầu và hỏi nàng : “Buổi sáng   ăn ?”
 
Xuân Miên mỉm  : "Ăn ,  ăn năm cái bánh bao."
 
"...’
 
"Tốt lắm, dọn dẹp , lát khách sẽ đến."
 
"Vâng."
 
Hôm nay là ngày khai trương thứ ba, quả nhiên  nhiều khách hơn hai ngày .
 
Buổi sáng Xuân Miên  ăn no, cho nên lúc  nàng  chào hỏi đón khách càng chăm chỉ hơn.
 
"Vào trong xem , hôm nay là ngày cuối cùng của hoạt động, bỏ lỡ  sẽ  còn nữa ."
 
Giọng  của nàng  lớn đến nỗi đám đông xung quanh cũng  thể  thấy.
 
Và  nhanh chóng thu hút sự chú ý của  nhiều .
 
Một   đến đây  đầu tiên,  một   đến  thứ hai, thứ ba.
 
Nguyên nhân là vì lót đế giày Tú Ngọc Các tặng quá , nên khi mang về ai cũng thích.
 
Có  nhiều khách hàng  .
 
Bởi vì hôm nay là ngày cuối cùng của hoạt động, nên sức mua của khách hàng hôm nay cao hơn  nhiều so với ngày đầu tiên và ngày thứ hai.
 
Chỉ trong buổi sáng, hơn bốn mươi bức thêu   bán, thu  hơn năm lượng bạc trong nửa ngày.
 
Sau khi Tô Ngọc Uyển tính toán sổ sách xong, nàng  dám tin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-khong-them-hau-ha-phuong-hoang-nam/chuong-47-gay-go.html.]
 
Có vẻ như hoạt động  tổ chức đúng .
 
Nhìn bề ngoài, nàng   lỗ lót giày, nhưng  thực tế doanh  bán hàng của nàng  tăng lên  nhiều.
 
Chưa đầy ba ngày, bọn họ  bán  lượng hàng hóa mà  đây  mất một tháng mới bán hết.
 
Tô Ngọc Uyển vui vẻ, cẩn thận cất bạc  ngăn kéo  khóa .
 
"Ai là chủ ở đây?”
 
Bỗng nhiên, một giọng  the thé cất lên, truyền từ ngoài cửa .
 
Tô Ngọc Uyển ngẩng đầu , ba bốn  phụ nhân bước  với vẻ mặt hăm dọa.
 
Phụ nhân dẫn đầu   hình to béo, khuôn mặt đầy vẻ dữ tợn,  qua là   dễ chọc.
 
Sau lưng bà  là vài phụ nhân khác cũng  vẻ mặt bất thiện.
 
Thấy , Xuân Miên bỏ việc đang  dang dở xuống,  đến bên cạnh Tô Ngọc Uyển, hỏi mấy  : "Các ngươi định  gì?”
 
Phụ nhân dẫn đầu liếc  một vòng xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng   Tô Ngọc Uyển: "Ngươi là chủ cửa hàng  đúng ?”
 
Tô Ngọc Uyển bình tĩnh  bà : "Là , ngươi  ý gì?”
 
"Có ý gì? Hừ, tiện nhân, ngươi dám cướp việc  ăn của cửa hàng chúng , ngươi  xem    gì?”
 
Những   đều là chủ tiệm thêu, mấy ngày nay bởi vì Tô Ngọc Uyển tổ chức hoạt động mua hàng tặng kèm lót đế giày nên hầu như tất cả   đều đến Tú Ngọc Các.
 
Thành  việc  ăn buôn bán của những cửa hàng khác đều trở nên ảm đạm.
 
Cửa hàng của Tô Ngọc Uyển cướp khách của cửa hàng bọn họ, cho nên bọn họ  thể  yên ,  đó bọn họ tập hợp cùng  đến đây gây rối.
 
Tô Ngọc Uyển  phụ nhân  đầu,  : "Bà chủ, ngươi    đúng , chúng  đều mở cửa kinh doanh, khách hàng  đến nhà ai thì đến,    thể cướp khách hàng ."
 
Một phụ nhân trong  đó tức giận : "Cửa hàng của bọn  đều tặng quà khi khai trương nhưng chỗ của ngươi  tặng lót đế giày, còn mua nhiều sẽ tặng nhiều, tất cả khách hàng đều chạy đến chỗ của ngươi,   cướp khách thì là gì?”
 
Một  khác cũng : " ,  ngươi  thể buôn bán như thế? Ngươi đang bán phá giá."
 
Đối mặt với giọng điệu khiêu khích của những  , Tô Ngọc Uyển  khiêm tốn cũng  kiêu ngạo : "Lời của bà chủ   đúng ,  chỉ tặng lót đế giày chứ  hạ giá hàng hóa,   thể gọi là phá hỏng thị trường ?”