Cô Hà kéo Hà Hạ vào trong phòng: "Vẫn vậy thôi,   mà tốt được."
Cô Hà thật sự rất đau lòng, dượng Hà là đứa con nhỏ nhất của bà cụ Vương, khi cô Hà lấy dượng Hà, nhà họ Vương đã ở riêng rồi nên cô Hà  phải sống với mẹ chồng, bà cụ Vương vốn dĩ sống ở nhà  cả, nhưng khi bà ấy già   làm được gì nữa, nhà  cả đối xử với bà ấy  tốt. Cuộc sống của bà cụ Vương chẳng tốt chút nào, đặc biệt là  đó bà cụ Vương bị bệnh, cả nhà  cả sáng sớm lên núi  làm, để đồ ăn lại cho chó chứ  thèm để lại chút gì cho bà ấy ăn cả.
Cô Hà là đứa con dâu thứ ba của bà cụ Vương, cũng  phải được bà cụ thiên vị gì, nhưng khi Vương Ngọc Bằng  đời, bà cụ Vương đến giúp cô ấy ở cữ, chăm sóc cô ấy rất tốt,  này bà cụ Vương có cái gì ngon cũng  quên để lại một phần cho Vương Ngọc Bằng. Cô Hà lấy dượng Hà nhiều năm như vậy, tuy tiếp xúc với bà ấy  nhiều lắm, nhưng hai bên cũng  có xích mích gì. Cô Hà thấy tội nghiệp bà ấy,  đành lòng nên nhận bà ấy về đây, dù có bẩn thỉu  mệt mỏi gì cũng chăm sóc bà ấy chu đáo.
Sự cực đoan mấy năm nay của bà cụ Vương vì sự bất tiện của cơ thể đã được cô Hà chữa trị, bây giờ bà ấy lại là một bà lão dịu dàng  thể dịu dàng hơn.
Hà Hạ cũng đã từng chăm sóc người bị liệt nên khi  nói vậy, cô đưa tay vỗ vai cô Hà, tặng cô ấy một sự an ủi  lời, Lục Chinh Năng lúc này mới xách túi quà tới, vừa thấy là đã làm cô Hà mất hứng: "Hai người các cháu tới đây được rồi,  còn mang quà tới làm gì?"
Hà Hạ kéo tay cô Hà: "Cô à, cháu đây  có tặng cho cô , cháu tặng cho dượng mà. Dượng   rồi ạ?"
Cô Hà bảo Lục Chinh Năng để đồ trong nhà chính xong thì kéo Hà Hạ đến chỗ lò sưởi, lấy cái gắp than chọc chọc mấy cục than trong lò rồi nhét thêm củi vào, lửa bốc cháy phập phừng: "Dượng của cháu ở ngoài đường cả năm, về nhà nghỉ ngơi mà lúc nào cũng phải chờ lệnh. Cả năm này chẳng ̉nh rỗi được mấy cả, vất vả lắm mới được nghỉ thì lại bị mấy  em của  ấy kéo  uống rượu. Chắc cũng sắp về rồi đấy."
Hà Hà ngồi xuống bên lò sưởi sưởi ấm: "Em trai của cháu  rồi ạ, cũng  ở nhà ?" Bây giờ đã là hai ba tháng Chạp rồi, trường học đã cho nghỉ từ lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-nguoc-xuoi-buon-ban-kiem-song/chuong-104.html.]
"Em trai con chẳng ngồi yên được, ngày nào cũng chạy  ngoài chơi, trời lạnh thế này mà nó cứ đòi  bắt thỏ, đã là thời đại nào rồi, ở đó làm gì có thỏ cho nó bắt?" Bên cạnh thôn nhà họ Vương có một khu rừng, trong mười năm khó khăn đó, mỗi lần  có gì ăn, người trong thôn sẽ  vào rừng, ít nhiều gì cũng tìm được đồ ăn.
Nhắc đến thì cũng rất kỳ quái, đến giờ cuộc sống mọi người đã khá giả hơn,  vào rừng tìm đồ ăn thì hầu như đều  về tay .
Hà Hạ gật đầu, hai người thoải mái nói chuyện gia ̀nh nhà cửa.
Lát , dượng Hà trở về, thấy Lục Chinh Năng lâu rồi mới đến, dượng ấy rất vui, lập tức nói cô Hà làm mấy món nhắm rượu, dượng ấy muốn uống với Lục Chinh Năng một chầu.
Cô Hà biết dượng ấy đã vất vả mệt mỏi lâu như vậy nên trong khoảng thời gian này cô ấy cũng thoải mái với dượng hơn, nên cô ấy  ngăn cản gì mà dẫn Hà Hạ  vào nhà bếp.
Trong nhà cô Hà có ít đậu phộng, cô ấy bỏ chúng vào nồi rồi thêm chút dầu vào ́n,  đó rắc lên thêm chút đường đỏ rồi bưng lên nhà chính, tiếp theo   vườn ngắt một mớ rau chân vịt vào rửa sạch làm rau trộn: "Các cháu chuyển lên trấn  ở rồi nhỉ? Có phải trấn   có vườn rau ?"
"Dạ  có, nhưng chị Hải Phương nói ở bên bờ sông có một mảnh đất nhỏ, đợi mấy ngày nữa cháu và Lục Chinh Năng tính đến đó xới đất, gieo mấy loại hạt giống rau củ, nếu , ngày nào cũng phải  mua thức ăn thì ̀o mất."
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô Hà đánh giá cao dự tính của cháu gái mình, cô ấy nói: "Là vậy à, trong nhà cháu bây giờ cũng  có rau tươi, lát nữa  về thì mang về một chút . Mùa thu hoạch năm ngoái, nhà cô thu hoạch được nhiều khoai tây khoai lang lắm, đậu tương cũng có, cháu có muốn lấy về ?"
Hà Hạ và cô Hà đã  thiết từ nhỏ, lấy đồ gì ở nhà cô Hà, Hà Hạ cũng  bao giờ cảm thấy xấu hổ cả, thế là cô nói ngay: "Muốn muốn muốn, đúng lúc cháu ̣nh làm đậu hũ ăn Tết. Năm ngoái mẹ cháu  trồng đậu tương, cháu còn đang ̣nh  mua một ít về. Cô cho cháu thì cháu đây  cần phải mua nữa."