Lục Chinh Năng cũng hiểu, nhưng cau mày: “Thùng dầu dùng đựng xăng, ám mùi, nếu nhe em dùng thùng xăng để nướng khoai lang sẽ , khoai lang sẽ ám mùi. Hay là như , ngày mai tìm thầy dạy, nhờ thầy hỏi xem thùng mới từng sử dụng , nếu thì sẽ mua một cái cho em.”
Nếu như thể mua thùng dầu từng sử dụng dĩ nhiên Hà Hạ tình nguyện, cô Lục Chinh Năng với ánh mắt tràn đầy tình ý: “Chinh Năng, thật .”
Cho tới bây giờ Lục Chinh Năng từng Hà Hạ bằng ánh mắt như , trong lòng nóng lên lập tức tiến tới, Hà Hạ đẩy : “Làm gì, gì , em trải giường cho ông nội đây.”
Hà Hạ xong là luôn, Lục Chinh Năng bóng lưng của cô, sóng mắt chuyển động dữ dội.
Hà Hạ mở cửa phòng phía tây, đồ thuộc về mấy Vương Hải Phương trong phòng phía tây đều Hà Hạ cất .
Cô ôm hai cái chăn đệm ở trong ngăn kéo trải lên giường xong, tìm một ngải thảo tới đốt ở trong phòng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Phòng phía tây lâu ở, trong phòng thiếu , luôn một mùi gì đó rõ , khi xông ngải xong thì mùi vị cũng còn nữa.
Chờ đốt xong cây ngải, Hà Hạ quét tro mang ngoài, đến gian nhà chính, Lục Chinh Năng phục vụ ông cụ Hà và bà cụ Lục ngâm chân xong.
Hà Hạ đỡ ông cụ Hà và phòng phía đông, tâm trạng ông cụ Hà thoải mái, ông chắp một tay lưng, với Hà Hạ: “Hạ , còn con tìm , hơn tên lòng lang sói Tăng Văn Việt nhiều.”
Ông cụ Hà khen ngợi Lục Chinh Năng, Hà Hạ cũng cảm thấy vẻ vang, cô : “Ông nội, ông so sánh Tăng Văn Việt với Lục Chinh Năng chẳng là vũ nhục Chinh Năng ?”
Ông cụ Hà sửng sốt, ngay đó ha ha to: “Cháu đúng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-nguoc-xuoi-buon-ban-kiem-song/chuong-107.html.]
Sau khi Hà Hạ mở đèn cho ông cụ Hà xong thì trở về thì bà cụ Lục cũng về phòng ngủ.
Lục Chinh Năng đang giường sách, ban ngày dượng Hà bảo là sẽ sắp xếp thời gian thi cho thi, khi ăn tết, đến lúc nếu như Lục Chinh Năng thể thi đậu, chính là thành viên của đội vận tải huyện.
Bây giờ cơ chế tuyển của đội vận tải huyện giống nữa, tuyển xem bối cảnh, quan hệ, từ năm 79 quy định sửa nhiều. đội vận tải huyện vẫn luôn đủ nhân viên, hai ba năm cũng thành phần mới nào tuyển , đúng lúc mấy dượng Hà đều là sư phụ đồ dẫn dắt, những lãnh đạo thương lượng, sắp xếp một kỳ thi, thi đỗ thì thể đội vận tải.
Hà Hạ rửa tay lên men bột, khi trở về bàn trang điểm dưỡng da, Lục Chinh Năng để sách trong tay xuống, chuyên tâm dồn trí . Hà Hạ liếc thấy, : “Anh đang xem cái gì ?”
Lục Chinh Năng Hà Hạ bôi bôi trát trát, lắc lắc đầu: “Phụ nữ thật là phiền toái.”
Hà Hạ liếc Lục Chinh Năng một cái: “Anh thì cái gì. Vốn dĩ phụ nữ già nhanh hơn đàn ông, nếu như còn bảo dưỡng cho thì tới mấy năm nữa già , chẳng là đàn ông các sẽ trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài .”
Lục Chinh Năng một đống lời của Hà Hạ cảm thấy sai sai, mong sống từ tới cho Lục Chinh Năng đính chính cho bản : “Nói càn, nào nhiều đàn ông trêu hoa ghẹo nguyệt như , ít nhất thì cũng .”
Hà Hạ liếc xéo Lục Chinh Năng một cái, cũng gì cả, tiếp tục vỗ vỗ mặt: “Hơn nữa, em cũng chỉ những việc dưỡng da cơ bản nhất, còn nhiều loại mỹ phẩm dưỡng da, cái gì mà toner, serum, sữa rửa mặt gì gì đó. Em đều , chỉ mỗi một lọ kem dưỡng.”
Lục Chinh Năng ít về mỹ phẩm của con gái, thể nhãn hiệu của kem dưỡng nào thì cũng cảm tạ trời đất , bây giờ Hà Hạ đến cái gì mà toner thì liên quan đến phần kiến thức mù tịt , cố gắng ghi nhớ những kiến thức mà Hà Hạ , nghĩ một chút, : “Ngày kết hôn em trang điểm , bây giờ thấy trang điểm nữa?”
“Em thì cũng trang điểm, nhưng em cho , nếu như hôm nay em trang điểm, ngày mai khi nước miếng của hàng xóm sẽ nhấn chìm em mất.” Năm nay trang điểm ở các thành phố lớn tương đối nhiều, nhưng nếu như ai trang điểm ngoài ở trong trấn nhỏ như trấn Tần Sơn thì cần quen , sẽ luôn chỉ chỉ trỏ trỏ.
Quả thật là như , Lục Chinh Năng khanh khách.