Rốt cuộc Hà Hạ cũng dưỡng da xong và lên giường, Lục Chinh Năng còn nhớ lúc buổi chiều Hà Hạ  châm lửa, đèn  tắt thì lập tức xoay  đè lên  Hà Hạ, Hà Hạ đẩy  : “Em tới ,  thể  .”
Chuyện mỗi tháng phụ nữ đều sẽ tới ngày Lục Chinh Năng  , giống hệt lúc  mỗi tháng   đến ngày, cha   cho   đụng  nước lạnh, còn thường xuyên pha nước đường đỏ cho   uống.
Khi Lục Chinh Năng còn nhỏ  hiểu gì đòi uống nước đường đỏ  cha  dạy dỗ một trận. Lục Chinh Năng vẫn còn nhớ như in lời  của cha ,  xoay   xuống, đưa tay sờ sờ bụng Hà Hạ: “Em  đau ?”
Hà Hạ lắc lắc đầu: “Mẹ em vẫn  luôn chú trọng  phương diện  để săn sóc em, khi em tới ngày cũng  đau lắm.”
Năm Hà Hạ mười ba tuổi  đầu tiên tới tháng, Bành Văn Tuệ  coi trọng, dạy cô  nhiều thứ, từ đó về  còn thường  cơm rượu nấu với bánh trôi (món bổ dưỡng, ích khí) cho Hà Hạ ăn, đó là đãi ngộ đặc biệt của Hà Hạ, khi còn nhỏ Hà Hoằng Siêu   ầm ĩ vì chuyện   ít.
Lục Chinh Năng ừ một tiếng: “Nếu đau thì em  với , em  uống nước đường đỏ ,  đun một cốc cho em nhé?”
“Không cần , em mệt , ngủ .” Hà Hạ  thích uống nước đường.
 buổi sáng ngày hôm  khi Hà Hạ hấp bánh bao vẫn  uống nước đường đỏ Lục Chinh Năng pha như cũ, bên trong  cho gừng thái lát,   Hà Hạ  thích uống nước đường, vì   cho nhiều đường, mà vị gừng thì  nhiều hơn chút.
Không thể    uống một bát nước đường đỏ gừng nóng hổi trong đêm đông giá rét cũng là một loại hạnh phúc, Hà Hạ vui vẻ uống hết.
Tiếp theo nhồi bột, rửa rau Lục Chinh Năng đều  hết,   để cho Hà Hạ động  một chút nước lạnh nào.
Ngoại trừ Bành Văn Tuệ thì cho tới bây giờ  từng  ai coi Hà Hạ là bảo bối như , cô  thấy ánh mắt nhu hòa của Lục Chinh Năng. Lục Chinh Năng bận rộn, thỉnh thoảng hai   đưa mắt   một cái, trong mắt đều nóng như lửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-nguoc-xuoi-buon-ban-kiem-song/chuong-108.html.]
Lục Chinh Năng càng  sức  việc hơn,  nghĩ, nếu như Hà Hạ  tới tháng, thế nào  cũng sẽ vác Hà Hạ lên giường  vùi dập một hồi mới .
Làm bánh bao xong, hai  cùng   cửa.
Khi ông cụ Hà dậy thì bà cụ Lục  dậy , bà    động tĩnh, vội vàng hét to bảo ông cụ Hà  ăn sáng. Bữa sáng Hà Hạ để  cho hai  họ một bát cháo  nhừ và bánh bao.
Hà Hạ để  nhiều cho ông cụ Hà mang về nhà, ông cụ Hà cũng  khách sáo, ăn xong thì cầm lên mang về nhà.
Ông  về đến nhà, mấy  Hà Thụ Quốc cũng mới dậy  bao lâu. Thấy cuối cùng ông cụ Hà cũng về, trái tim vẫn luôn treo lơ lửng của Hà Thụ Quốc cũng hạ xuống, ông tiến lên đón, trách cứ  ông cụ Hà: “Cha, cha xem  mà Hà Hạ chẳng  với chúng con tiếng nào cả? Nếu như   đúng lúc gặp Kiến Thiết thì con cũng   cha lên trấn .”
Ông cụ Hà rút tẩu thuốc ,  Hà Thụ Quốc một cái: “Cha  thăm cháu gái cha mà còn  báo cáo với con ? Hơn nữa, ngày hôm qua Kiến Thiết  lên trấn  kéo đồ, các con cũng đều  ở nhà, cha nghĩ cháu gái cha   đồ ăn ăn, nên mang cho nó chút   ?”
Ông cụ Hà  xong  suy nghĩ một lúc: “Ngày hôm qua lúc  rõ ràng cha   với vợ Hoằng Nghĩa là  lên trấn  thăm Hà Hạ  mà, con bé   cho con  ?”
Hà Thụ Quốc trầm mặc trong chớp mắt: “Có  .” Quả thật là Quan Quỳnh Anh  , nhưng khi cơm nước xong mới , khi đó Hà Thụ Quốc cũng  tìm ông cụ Hà một vòng trong thôn .
Vân Mộng Hạ Vũ
Ông cụ Hà thấy Hà Thụ Quốc như , cũng đại khái đoán   một chút chuyện, ông  thở dài. Về đến nhà,  thấy Hà Hoằng Nghĩa   từ phòng Hà Hoằng Siêu, ông cụ Hà cảm thấy cái gia đình  của cháu trai cả nhà     tan rã .
Nhớ tới hôn nhân mỹ mãn của cháu gái, rốt cuộc ông cụ Hà cũng  đành lòng, ông  ngoắc tay gọi Hà Hoằng Nghĩa tới bên cạnh: “Hoằng Nghĩa , rốt cuộc là cháu nghĩ như thế nào ? Quỳnh Anh quả thật   sai  nhiều chuyện, nhưng cháu xem xem   là nó đang sửa sai ? Bằng  thì tách  cho  thời gian suy nghĩ.”
Hà Hoằng Nghĩa lắc lắc đầu: “Ông nội, ngoài mặt thì đúng là cô   sửa sai, nhưng cô   âm thầm càng ngày càng trở nên quá trớn. Bây giờ cháu  nhiều hơn một câu với cô  mà cô  cũng nổi giận, cháu và cô   tới bước đường ngày hôm nay và chuyện sẩy thai đều đổ lên đầu Hà Hạ.”