“Em gì sai chứ? Từng chuyện từng chuyện, từng việc từng việc, chẳng đều do tự cô gây ? Cháu chịu nổi nữa .”
Nhà Quan Quỳnh Anh ở thôn Quan Gia Trang, ở nơi đó Hà Hoằng Nghĩa mấy em chơi với , mấy ngày Hà Hoằng Nghĩa và một trong đó gặp một trong đó, em cho , Quan Quỳnh Anh tìm nhà chồng cho Quan Quỳnh Anh .
Theo lý thì Hà Hoằng Nghĩa nên cảm thấy tức giận, nhưng vô cùng bất ngờ là trong lòng Hà Hoằng Nghĩa chẳng chút cảm giác nào cả.
Hà Hoằng Nghĩa vẫn luôn chôn giấu chuyện ở trong lòng, từng với ai cả.
Ông cụ Hà nhà bộ dáng của , thở dài, gì nữa.
Ăn cơm trưa xong, Quan Quỳnh Anh nhận tin tức nhà gửi tới, kêu cô trở về một chuyến.
Quan Quỳnh Anh tính toán của cô , cô trong phòng lâu, mới quần áo lên đường về nhà .
Lần , cô mang theo gì cả.
Trở về nhà cô , em dâu cô đang bế cháu cô chơi đùa trong sân.
Trước khi Quan Quỳnh Anh về, em dâu cô luôn dạy con chào cô là cô, khi nhận đồ ngon từ chỗ cô thì sẽ dạy con ngoan ngoãn khôn khéo cảm ơn.
Từ khi Quan Quỳnh Anh mang ít đồ về hơn, em dâu cô cũng đổi sắc mặt.
Giống như lúc , em dâu cô thấy cô , ân cần lấy lòng, mà ngược còn liếc mắt cô .
Mặt Quan Quỳnh Anh biến sắc cô một cái, thẳng trong phòng Quan Quỳnh Anh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mẹ Quan Quỳnh Anh đang đan bu gà: “Tới ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-nguoc-xuoi-buon-ban-kiem-song/chuong-109.html.]
Quan Quỳnh Anh bên cạnh cô : “Dạ.”
Mẹ Quan Quỳnh Anh cô nữa: “Mẹ trúng một nhà cho con, cha đều còn, ban đầu đó từng cưới một cô vợ, nhưng khi sinh nở thì khó sinh mà chết, sinh đứa trẻ . Nhà ở Tam Gia Phòng, là con trai độc nhất, con mà gả qua đó là thể chủ nhà . A, còn nữa, tuổi tác cũng lớn hơn con một chút, mươi tám.”
Tam Gia Phòng là nơi nghèo khó nhất ở chỗ mấy Quan Quỳnh Anh, chỉ ba gia đình, xung quanh đều là rừng.
Quan Quỳnh Anh cô chuyện với cô , nhưng suy nghĩ giống như bay tới buổi chiều hôm , cô cũng tràn đầy tự tin giới thiệu đối tượng cho Hà Hạ với nhà chồng của cô .
Đối tượng cô giới thiệu thậm chí còn bằng cô tìm cho cô nữa.
Quan Quỳnh Anh bỗng chốc hoảng hốt, Quan Quỳnh Anh hồi lâu câu trả lời, ngẩng đầu lên , thấy Quan Quỳnh Anh đang suy nghĩ viển vông, vẻ mặt vô cùng vui: “Rốt cuộc là con nghĩ thế nào. Chẳng lẽ thật sự nương nhờ nhà họ Hạ ? Tuổi tác con còn nhỏ, tuổi sinh sản hoàng kim của phụ nữ cũng chỉ mấy năm thế thôi, con mang thai thì cũng thôi , bây giờ cũng thể mang thai , còn chần chờ đến khi nào?”
“Không là con ngay cả phòng của con Hà Hoằng Nghĩa cũng ? Vậy con còn cái gì để dựa dẫm nữa hả? Chờ qua ba mươi tuổi mới sinh con, thì nguy hiểm, con xem bây giờ khó sinh mà c.h.ế.t đều là ba mươi tuổi ?”
Quan Quỳnh Anh cúi đầu: “Con chỉ chờ thêm một chút nữa thôi, nếu như thì con sẽ ly hôn.”
Mẹ Quan Quỳnh Anh chỉ tiếc rèn sắt thành thép: “Không là con cái gì nữa, đang yên đang lành thành như . Mẹ với con Quan Quỳnh Anh, bây giờ con biến thành bộ dáng , là do con ngu xuẩn, chẳng liên quan gì tới khác cả.”
“Nếu như con ngu xuẩn, con cũng sẽ Xảo Tuệ và mấy kẻ lắm mồm trong thôn khích bác ly gián. Nếu nhe con ngu xuẩn thì sẽ bắt thật chặt Hà Hoằng Nghĩa, kết quả thì , con cái gì hỏng cái đó, tận dụng lợi thế.”
“Nếu như con là con gái thì cũng chẳng thèm con gì.” Mẹ Quan Quỳnh Anh xua xua tay: “Tự con suy nghĩ , cũng chỉ là với con thôi. Nhà ở Tam Gia Phòng bên cho tám mươi đồng tiền sính lễ, bên , nếu con đồng ý cuộc hôn nhân , thế thì chân con ly hôn với Hà Hoằng Nghĩa, chân nó sẽ tới cưới con ngay lập tức, cho con cầm bốn mươi đồng tiền sính lễ.”
Quan Quỳnh Anh ngu xuẩn thì chút ngu xuẩn thật, nhưng vẫn đần độn, đối với cô thì cô vắt cổ chày nước, thể chia cho cô một nửa khi nhận tiền sính lễ tái giá chứ, chắc chắn là vấn đề, bằng cô sẽ giới thiệu cho cô .
Quan Quỳnh Anh trở về, so với một quen , thì cô ở nhà họ Hạ hơn ?
Tối thiểu thì nhà họ Hạ đày đọa cô .