Ngày hôm qua mua cá vẫn còn  một ít, Hà Hạ  một nồi cá kho, giữa trưa ăn cơm xong, đám  Bành Văn Tuệ  về. Tới tối ngày hôm , Hà Hoằng Nghĩa mang theo đồ đạc  theo đội xây dựng trong thôn lên thị trấn để  việc,  ngang qua nhà ga,  khi rời khỏi nhà, Bành Văn Tuệ bảo   mang nửa túi khoai cho Hà Hạ.
Sạp khoai lang nướng của Hà Hạ   đặt  cửa cửa hàng, khoai lang của cô bán với giá mười đồng một miếng,   nhiều  mua. Bành Văn Tuệ  Hà Hạ mới bán khoai lang, cho nên hôm nay  bảo Hà Hoằng Nghĩa mang nửa túi đến.
Cơ thể Hà Hoằng Nghĩa cũng    cho lắm, hai mắt   đỏ hoe,  lẽ là cả đêm  ngủ,  cằm cũng cũng mọc mấy sợi râu màu đen, cả   chút suy sụp, Hà Hạ  thấy   như  trong lòng cũng  thể chịu . Cô lấy từ trong túi  mười nhân dân tệ nhét  túi của Hà Hoằng Nghĩa, Hà Hoằng Nghĩa đẩy tiền  cho Hà Hạ: "Hạ Hạ,     tiền, cửa hàng bán đồ ăn vặt của gia đình đang buôn bán  ,     lên thị trấn  việc, tiền lãi của cửa hàng  đều đưa cho ."
Việc buôn bán quầy đồ ăn vặt của Hà Hoằng Nghĩa thực sự  ,  đây khi Quan Quỳnh Anh  xảy  xích mích với nhà họ Hạ, tiền lúc đó là do Quan Quỳnh Anh thu. Cô  tự tiết kiệm hoặc là phụ cấp cho nhà  đẻ, từ  khi ầm ĩ trở mặt, Bành Văn Tuệ giao cửa hàng cho Hà Hoằng Siêu trông coi, một đồng tiền cũng  để cho Quan Quỳnh Anh động .
Ngày thứ hai lúc Quan Quỳnh Anh rời khỏi nhà họ Hạ, Bành Văn Tuệ  chặn cô   khám xét cơ thể của cô , thậm chí ngay cả quần lót cũng  tha, tìm thấy hơn mười nhân dân tệ mà Bành Văn Tuệ đưa cho Hà Hoằng Nghĩa.
Hà Hạ  nhét tiền cho Hà Hoằng Nghĩa: "Anh cầm , nhà nghèo đường giàu, ở bên ngoài     dư dả tiền một chút. Hơn nữa  cũng  thể  công việc xây dựng cả đời ,  ở thị trấn nhiều quan sát thử xem, đến lúc đó hãy  một công việc kinh doanh nhỏ. "
Hà Hoằng Nghĩa nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn cầm theo tiền: "Hạ Hạ, tiền  là  mượn em. Khi nào  kiếm  tiền,  sẽ trả  cho em."
Vân Mộng Hạ Vũ
“Chuyện đó   .” Hà Hạ : “Anh chờ một chút.”
Hà Hạ trở  cửa hàng, cầm lấy mười mấy cái bánh,  lấy từ trong bếp khoai lang nhăt  năm sáu củ  nướng chín đưa cho Hà Hoằng Nghĩa : "Anh,  cầm để ăn  đường ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-nguoc-xuoi-buon-ban-kiem-song/chuong-124.html.]
Hà Hoằng Nghĩa  cầm tiền của Hà Hạ , mấy thứ      thể nhận  nữa chứ: "Mấy thứ    cầm , em để  bán ."
"Anh cầm lấy ,  đến huyện đói bụng thì lấy  ăn, chia cho đám  Đại Tiền một ít, năm ngoái bọn họ  ở thị trấn nửa năm, còn  nhiều thứ hơn ,  chia cho bọn họ mấy cái bánh bao, đến lúc đó để cho bọn họ chỉ bảo  thật . "
Hà Hoằng Nghĩa liếc mắt  về phía , đám   Đại Tiền trong miệng Hà Hạ  thì  xổm  thì  ở cửa nhà ga để đợi  ,  thấy hai  em  qua, đám  trai nhiều tiền mỉm  vẫy tay chào bọn họ.
Hà Hoằng Nghĩa suy nghĩ hai giây, cuối cùng vẫn nhận lấy bánh bao: "Vậy thì  sẽ cầm."
Hà Hạ mỉm : "Được , ,  lên thị trấn  tự  chăm sóc , nếu  chuyện gì thì    đến đội vận tải tìm Lục Chinh Năng hoặc là tìm dượng đó."
“Được .” Hà Hoằng Nghĩa thấy thời gian cũng  còn sớm nữa, lập tức cầm theo đồ đạc bước nhanh đến chỗ đám   Đại Tiền.
Một nhóm   nhà ga mua vé lên tàu, Hà Hoằng Nghĩa mở cái túi to đựng bánh bao : "Đây là bánh bao do chính em gái  ,   ăn thử chút ."
Anh Đại Tiền và những  khác  những chiếc bánh bao mập mạp, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng từ những chiếc bánh bao tỏa , mới  từ nhà ăn ăn no   mà bây giờ bụng   sôi sục. Lần ,  Đại Tiền là  dẫn đầu đám  lên thị trấn  việc,   nuốt nước bọt ừng ực: "Cái   quý,  ăn ."
Hà Hoằng Nghĩa : "Nhiều như , một   ăn  hết, trời lạnh để đến buổi tối ăn sẽ  ngon,   ăn một chút ."
Trước khi Đại Tiền về nhà,    mua bánh bao hấp ở sạp hàng của Hà Hạ mang về nhà, để qua một đêm, sáng hôm  thức dậy ăn vẫn ngon như cũ,   cũng hiểu tấm lòng của Hà Hoằng Nghĩa,  Đại Tiền suy nghĩ trong chốc lát, quyết định cầm lấy một cái bánh bao trong túi : "Vậy  cảm ơn ."