Đại Tiền cắn một miếng bánh bao, nghĩ đến việc    việc trong đội xây dựng,   nâng đỡ Hà Hoằng Nghĩa nhiều hơn một chút là . Những  khác cũng đưa tay  để nhận lấy, mà  khi lấy  bánh bao suy nghĩ của tất cả   cũng đều giống như Đại Tiền.
Sau hai giờ  xe, đến nhà ga thị trấn, Hà Hoằng Nghĩa  theo đám   Đại Tiền  đến công trường.
Nơi bọn họ đến là nhà máy thực phẩm của khu nhà ở thị trấn, bây giờ khu nhà vẫn   xây dựng, vẫn chỉ  một nguyên mẫu.
Có  nhiều khu ký túc xá  xây dựng tạm bợ bằng tấm nhựa trong khu nhà,   một đội xây dựng khác đến sớm hơn so với đội của  Đại Tiền,  Đại Tiền cũng quen  bọn họ. Sau khi để đồ đạc xuống, Đại Tiền lập tức  đến chỗ những  đó chào hỏi, những  còn  trong đội xây dựng cũng  chơi với những  mà  quen.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hà Hoằng Nghĩa ngay ngốc ở ký túc xá mãi cũng chán nên  dạo quanh nhà máy thực phẩm gần đây. Nhà máy thực phẩm là một trong những nhà máy lớn nhất của thị trấn, bên trong nhà máy   ba bốn trăm , những   hầu hết đều là  dân địa phương trong thị trấn, những  giàu  cũng xây nhà ở gần nhà máy thực phẩm.
Bây giờ là lúc nhà máy  ,   nhiều công nhân mặc quần áo giống  đang     trong nhà máy, đối diện nhà máy  nhiều quầy hàng nhỏ,  bán đồ ăn, cũng  bán những đồ vật khác nữa. Hà Hoằng Nghĩa vốn luôn  hứng thú với chuyện kinh doanh, lúc   thấy những quầy hàng nhỏ ,   quyết định  dạo đến đó.
Hà Hoằng Nghĩa  đến một quầy hàng bán phụ kiện, trang sức nhỏ, quầy hàng  đều bán dây buộc tóc nhỏ,  một  dây buộc tóc nhỏ đan xen bằng những sợi tơ nhiều màu sắc, một   khâu bằng ruy băng lớn, cũng  những cái màu đen vô cùng đơn giản. Ngoài , còn   nhiều chiếc kẹp tóc nhỏ     khéo.
Hà Hoằng Nghĩa  xung quanh một vòng, cảm thấy những thứ    tinh xảo cho lắm, chỉ cần  chút vải vụn  cùng với vòng su,    cũng  thể tự  .
“Ông chủ, vòng cao su  ông bán bao nhiêu?” Hà Hoằng Nghĩa   xong thì ngẩng đầu  lên,  ngẩng đầu   lập tức  thấy Vương Hải Phương địu đứa trẻ  lưng   mặt .
Sau khi Vương Hải Phương kết hôn, Hà Hoằng Nghĩa  hiếm khi gặp  chị , cho dù là khi Hà Hoằng Nghĩa lên thị trấn, cũng sẽ tránh nhà của Vương hải Phương . Vương Hải Phương thậm chí còn   trở  thôn. Nhắc mới nhớ,  gặp mặt  của hai  cũng  cách một hai năm.
Đột nhiên gặp  , cả hai đều  chút xúc động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-nguoc-xuoi-buon-ban-kiem-song/chuong-125.html.]
Vương Hải Phương  sang chỗ khác, vươn tay nắm mấy sợi tóc vén  đằng  tai: "Đã lâu  gặp,    lên thị trấn?"
Hà Hoằng Nghĩa cũng tránh né ánh mắt: " đến thị trấn tìm việc , giúp nhà máy thực phẩm xây dựng khu nhà ở."
Hai   xong, im lặng một lúc lâu   lời nào, mãi đến tận khi Thanh Thanh ở  lưng Vương Hải Phương tỉnh dậy  một tiếng, Hà Hoằng Nghĩa  về đằng  lưng chị , liếc mắt  Trương Thanh Thanh đang mở to mắt , Hà Hoằng Nghĩa  nhịn   : "Đứa nhỏ trông  xinh , giống như cô. "
Vương Hải Phương mím môi : "Ừ, tất cả   đều  như ."
Hà Hoằng Nghĩa  nó trong chốc lát,  đó : "   đây."
"Được ."
Hà Hoằng Nghĩa   vài bước,  xoay   : " đang  việc ở khu nhà ở bên , nếu cô  chuyện gì thì  thể đến tìm ."
Hà Hoằng Nghĩa  xong liền sải bước rời   nhanh, Vương Hải Phương  bóng lưng   thật lâu, Trương Thanh Thanh  một tiếng, Vương Hải Phương mới hồi phục tinh thần , chị  lấy từ trong túi  quầy hàng  một cái bánh quy đưa cho Trương Thanh Thanh, Trương Thanh Thanh ăn bánh quy nên   nữa.
Vương Hải Phương cất đồ đạc  khỏi quầy hàng, mang đồ trở  chỗ chị  thuê trọ,  một bữa cơm bình thường, để Trương Thanh Thanh chơi  đất một lúc, bản  ở trong phòng vội vàng  mấy cái vòng, đợi đến buổi chiều  cõng Trương Thanh Thanh  lưng  ngoài bày quầy hàng.
Hà Hoằng Nghĩa  trở  công trường, cứ như thể cuộc gặp gỡ hôm nay  ảnh hưởng gì nhiều đến họ.
Khi mới bắt đầu mối tình cả hai   ấn tượng  về , suýt chút nữa  xuyên thủng lớp giấy cuối cùng,   một  kết hôn với một  đàn ông khác,   lấy một  vợ, lúc đó hai  ngoại trừ là  cùng thôn thì cũng  còn liên quan gì nữa,bây giờ gặp , ngoại trừ xúc động  thì trong lòng cũng   lấy nửa phần kiều diễm.