Lục Chinh Năng  tin tưởng tay nghề của Hà Hạ,   thấy Hà Hạ sẽ  tương ớt thì vội vàng gật đầu  ngừng: “Làm nhiều chút, mang một ít cho sư phó nữa.”
“Còn cần  nhắc , em  thể quên mất dượng  hả?” Hà Hạ liếc Lục Chinh Năng một cái.
Dương Đại Song  cách xa xa Lục Chinh Năng,  cuộc đối thoại của một nhà Lục Chinh Năng, trong lòng Dương Đại Song hâm mộ cực kỳ.
Cô  nghĩ, nếu như cô  cũng  thể  một gia đình hạnh phúc như gia đình Hà Hạ  thì   bao.
Cơm nước xong Hà Hạ  để Lục Chinh Năng rửa bát, cả nhà   lò sưởi  chuyện phiếm, Dương Đại Song  thức thời trở về phòng phía đông.
Cô  thu dọn đồ đạc trong phòng phía đông, bộ quần áo cô  mặc tới nhà Hà Hạ    thể mặc từ lâu , chẳng những rách mà còn  là máu, giặt cũng  sạch, thứ   thể dẫn tới tai họa, sáng sớm ngày hôm    Hà Hạ mang  đốt . Trong  thời gian  cô  vẫn luôn mặc quần áo của Hà Hạ, bao gồm cả quần đùi và đồ lót.
Hà Hạ   với Dương Đại Song, bảo cô  mang theo những bộ quần áo . Số quần áo Hà Hạ cho Dương Đại Song  nhiều, từ trong  ngoài  hai bộ, cả bộ cô  mặc   là ba, những bộ quần áo  đều là Hà Hạ  lúc ở nhà họ Tăng. Không nỡ bỏ, nhưng vẫn luôn  mặc,  khi gả cho Lục Chinh Năng những bộ quần áo  cũng  cô mang theo. Bây giờ đúng lúc cho Dương Đại Song.
Dương Đại Song vô cùng quý trọng gấp gọn gàng những bộ quần áo . Cô  sờ vải vóc mềm mại của những bộ quần áo  mà nghĩ, cả đời , nhất định cô   báo đáp đại ân của Hà Hạ.
Bởi vì ngày mai Lục Chinh Năng  , ban đêm Hà Hạ cũng  lên men bột. Một đêm , hai   liều c.h.ế.t triền miên như thường.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ba giờ rạng sáng, Lục Chinh Năng  dậy,  thu dọn mấy bộ quần áo, Hà Hạ  động tĩnh của  đánh thức nên cũng dậy, hai  hôn môi một hồi,  Hà Hạ đến phòng phía đông đánh thức Dương Đại Song.
Ba rưỡi, dượng Hà lái xe dừng ở cửa nhà Hà Hạ, Lục Chinh Năng chạy nhanh  ngoài  chuyện Dương Đại Song với dượng Hà, dượng Hà cũng   ý kiến gì.
Dưới sự hộ tống của Hà Hạ và Lục Chinh Năng, Dương Đại Song  đưa lên xe,  khi đưa Dương Đại Song lên xe thì cô   thẳng ở hàng ghế  cùng của xe, dượng Hà đưa tay về phía  kéo hàng ghế phía  tới, che cho cô  thật kín kẽ.
Mới che chắn xong thì  Trương Thiên Bình  đẩy cửa  .
Thấy cửa nhà Hà Hạ  một chiếc xe đậu đó, trong mắt bà  thoáng qua một ánh sáng kỳ dị, bà  nhanh chóng tiến lên : “Tiểu Hà , các cháu    ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-nguoc-xuoi-buon-ban-kiem-song/chuong-135.html.]
Hà Hạ vẫn luôn chú ý tới nhà Trương Thiên Bình, khi  thấy  Trương Thiên Bình  , tim Hà Hạ đập nhanh đến sắp văng  ngoài, khi xác nhận Dương Đại Song  trốn xong thì Hà Hạ mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô hít thở sâu một cái, xoay    về phía  Trương Thiên Bình: “Thím, thím còn  ngủ ạ? Chẳng  là chồng cháu đang  việc ở đội vận chuyển của huyện thành ? Tối hôm qua    về nhà một đêm, bây giờ  lên đường.”
Ánh mắt  Trương Thiên Bình vẫn luôn  lên xe. Hàng ghế    khóa , mà hàng ghế lái  mở đèn sáng lên, một  đàn ông trung niên  chỗ ghế tài xế, ánh mắt long lanh  bọn họ,   thấy chồng Hà Hạ.
Mẹ Trương Thiên Bình : “Vậy chồng cháu ? Sao   thấy  ?”
Hà Hạ chỉ  trong nhà một cái: “Đang thu dọn đồ đạc ở trong phòng.” Lục Chinh Năng xách đồ   từ trong nhà, mở cửa buồng lái xe ngay  mặt  Trương Thiên Bình.
Mẹ Trương Thiên Bình ngó đầu  trong , từ khe hở của chỗ điều khiển    chỉ  thể  thấy hàng ghế     thành ghế . Phía  chỉnh chỉnh tề tề, ngoại trừ   lộn xộn chút thì   chút khuyết điểm gì,    thể nào giấu .
Lục Chinh Năng đóng cửa xe  rầm một tiếng, dượng Hà hạ cửa kính xe xuống,  với Hà Hạ qua Lục Chinh Năng: “Hạ Hạ, em trai của cháu bảo là mai nó sẽ tới đây, nó  sông mò   ít ốc bươu vàng,  là  cháu  cho nó ăn.”
Hà Hạ ồ một tiếng: “Cháu   ạ,  cô của cháu   tới  ạ?”
“Không đến, bà cháu ở nhà   ai trông chừng thì   .”
“Dạ, cháu  .”
Dượng Hà nổ máy, lái xe rời .
Mẹ Trương Thiên Bình hỏi Hà Hạ: “Tiểu Hà, tài xế là   của cháu hả?”
“Dạ đúng , là dượng ruột của cháu, cũng  lái xe ở đội vận chuyển nhiều năm  ạ.”
Mẹ Trương Thiên Bình gật gật đầu,  hỏi Hà Hạ: “Chồng cháu  ,  bà nội cháu   tiễn   thế?”