Đây là lần đầu tiên bọn họ dùng kế dụ rắn khỏi hang mà có thể bắt được tội phạm, vậy có phải đúng là ở những nơi bọn họ  nhìn thấy, loại người này chỗ nào cũng có, đồn trưởng Vương cũng  ngồi yên nữa,  ấy đứng lên tiện tay cầm mũ  vào phòng thẩm vấn.
Trương Thiên Bình ngồi  ghế, thành thật thú nhận hành vi phạm tội của mình tối nay,  khi trả lời hết câu hỏi cuối cùng của cảnh sát,   liếc mắt thật nhanh qua Viên Vân, rốt cuộc   cũng phát hiện thì   phải phụ nữ  thế giới này đều dễ chơi như Dương Đại Song.
Trương Thiên Bình  hối hận hành động tối nay của chính mình,   chỉ hối hận trong lúc mình uống say mơ hồ lại nhất thời mụ mị, nếu có thể làm lại,   nhất ̣nh sẽ chuẩn bị tốt một chút, xem xét xem có cô gái nào dễ chơi mới hành động.
Đồn trưởng Vương  tới cầm biên bản thẩm vấn lên nhìn nhìn, lông mày  ấy nhíu lại: "Trương Thiên Bình? Có phải nhà  ở số mười hai đường chính ?"
Ở trấn Tần Sơn chỉ có một con phố chính, vì vậy những cửa hàng đối diện đường cái thì đều gọi là đường chính, mấy hộ gia ̀nh Hà Hạ ở phía  thì gọi là đường hai đường ba cho tiện.
Trương Thiên Bình nhìn đồn trưởng Vương rồi cúi đầu nói: "Đúng."
"Dương Đại Song là gì của ?" Có lẽ đây chính là số phận của Trương Thiên Bình, vợ của đồn trưởng Vương là bác sĩ Uông, bác sĩ Uông là người nhận ca bệnh của Dương Đại Song, cô ấy về nhà kể với đồn trường Vương, tất nhiên đồn trưởng Vương cũng rất tức giận, nhưng chuyện bạo lực gia ̀nh lại là chuyện trong nhà, bây giờ cũng  có văn bản nào quy ̣nh rõ ̀ng về việc  được bạo lực gia ̀nh, nên dù  ấy biết cảnh ngộ của Dương Đại Song cũng  thể nào đem Trương Thiên Bình  trừng trị trước pháp luật được. Hơn nữa, bác sĩ Uông cũng yêu cầu đồn trưởng Vương giữ bí mật, dù gì đối với Dương Đại Song ngay lúc đó mà nói, lén lút chăm sóc cho lành những vết thương  người mới là điều quan trọng.
"Là vợ." Nghe thấy tên Dương Đại Song, Trương Thiên Bình hận đến nghiến răng nghiến lợi, suýt chút nữa đã chửi thành tiếng, nhưng   lại cố kỵ nơi này, vì vậy lời đến bên miệng rồi nhưng lại bị   nuốt xuống: "Đồng chí cảnh sát, người phụ nữ này  tuân thủ nữ tắc, cô  đã bỏ trốn với tên đàn ông khác từ một tuần trước rồi, các  có thể giúp  tìm cô  về ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-nguoc-xuoi-buon-ban-kiem-song/chuong-140.html.]
Nói câu này xong, hai mắt Trương Thiên Bình sáng bừng,    tìm được Dương Đại Song nhưng cảnh sát ̀i giỏi như vậy thì bọn họ nhất ̣nh có thể tìm được. Mà chuyện Dương Đại Song bỏ trốn với người , Trương Thiên Bình cũng mới kết luận được mấy ngày nay, dù gì Dương Đại Song  biết chữ cũng  quen việc đời,   ngoài nhiều ngày như vậy mà về nhà mẹ đẻ tìm mấy lần cũng  thấy cô ấy, chắc chắn là bỏ trốn với người .
Đúng là đồ thối tha. Trương Thiên Bình hận muốn chết. Nếu Dương Đại Song đứng trước mặt  ,   hận  thể ăn tươi nuốt sống cô .
Đồn trưởng Vương hừ một tiếng: "Mấy ngày nay có người đến báo án, nói Dương Đại Song đã mất tích một tuần, trước lúc đó, cô ấy còn bị  đánh đập, ngày hôm cô ấy mất tích đó,  cũng bị bạo lực,  đó thì  thấy cô ấy  nữa.  đang chuẩn bị  tìm cô ấy thì  đã tới đây rồi, vậy thì tốt quá, chúng  sẽ điều tra luôn vụ án này."
Vụ án này  có ai báo cả, chuyện của Vương Đại Song, đồn trưởng Vương cũng coi như là người biết được một nửa, sở dĩ đồn trưởng Vương nói như vậy, là vì để tìm  một cái cớ để ̣m giam Trương Thiên Bình kéo dài thời gian.
Đồn trưởng Vương nói xong, ánh mắt mọi người nhìn Trương Thiên Bình đều trở nên khó chịu. Bọn họ đều đã từng  lính hoặc cũng đã làm cảnh sát nhiều năm, từ những lời mà đồn trưởng Vương nói, vợ của Trương Thiên Bình mất tích  khi bị bạo hành, mà người làm chồng lại  hề lo lắng gì, lại còn có tâm tình  theo dõi những cô gái khác muốn cưỡng hiếp người . Như vậy, vợ của Trương Thiên Bình rất có thể đã bị giết chết!
Trương Thiên Bình cũng  ngu,   hiểu ý của đồn trưởng Vương, cả người   đơ : "Đồng chí cảnh sát, chuyện Dương Đại Song mất tích thật sự  liên quan gì đến  cả."
 những lời kêu rên của   đã chẳng còn ai muốn  nữa cả, hai nam cảnh sát thô bạo kéo Trương Thiên Bình đứng dậy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đồn trưởng Vương tan sở về đến nhà, chủ nhiệm Uông đã ăn cơm rồi, đang ngồi  bàn đọc sách, đồn trưởng Vương cởi áo ,   phía  cửa rót nước uống: "Vợ à, lần trước em nói  cô gái bị bạo hành đó, bà còn nhớ ?"
Bác sĩ Uông ngước mắt  khỏi trang giấy: "Nhớ,  vậy? Chồng của cô ấy bắt cô ấy về rồi ?" Bác sĩ Uông rất lo lắng.