Trong vòng một ngày bán được hai thỏi son có màu hồng barbie chết chóc, nhân viên bán hàng của quầy hàng Nhật vui vẻ nhưng cũng đau lòng cho vợ của hai người Lục Chinh Năng. Phải mạnh mẽ bao nhiêu mới dám tô màu son đó ngoài đây?
Khi Lục Chinh Năng lái xe về trong huyện thì đã nửa đêm, ngủ một giấc rồi sáng hôm đưa đồ đến xưởng của Ngụy Kiến xong thì về nhà. Dượng Hà và cùng nhưng hai người lại xuống xe ở hai nơi khác .
Lục Chinh Năng mang đồ mua về từ Đông Tỉnh đến cửa hàng của Hà Hạ, Hà Hạ vừa nhìn thấy thì vô cùng vui vẻ. Cô lập tức kéo vào cửa hàng, đưa cho một cái bánh bao rồi còn rót cho môt ly nước.
Ăn hết một cái bánh bao cho đỡ đói xong, Lục Chinh Năng lấy mỹ phẩm dưỡng da đã mua cho Hà Hạ .
Lục Chinh Năng nhớ kỹ những thứ mà cô chỉ tiện miệng nói , công ́c về còn đặc biệt mua cho cô, trong lòng Hà Hạ cảm thấy ngọt ngào, nhưng mà tất cả đều cứng lại khi cô trông thấy thỏi son, Lục Chinh Năng vẫn cứ rất hài lòng về thỏi son này: "Thỏi son này nhìn thật là đẹp, lúc đó nhân viên bán hàng cầm vài thỏi son , liếc mắt một cái thì để ý đến cái này, em thử xem coi có đẹp ."
Hà Hạ bối rối nhìn Lục Chinh Năng, cô tô son lên môi mình rồi mím môi mấy lần cho đều, xong xuôi cô đầu nhìn về phía Lục Chinh Năng, ngoài cười mà trong cười nhìn Lục Chinh Năng: "Đẹp ?"
Nụ cười mặt Lục Chinh Năng cứng lại. Anh cảm thấy hoang mang vô cùng, rõ ̀ng thỏi son nhìn đẹp như vậy mà tô lên môi lại xấu như vậy chứ?
Hà Hạ chùi vết son môi, nhìn Lục Chinh Năng cười ngớt.
Lục Chinh Năng rời nhà đã lâu, mới vừa về nên Hà Hạ cũng giận gì , vặn cây son xuống rồi đem cất xong Hà Hạ hỏi Lục Chinh Năng những chuyện xảy đường.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-nguoc-xuoi-buon-ban-kiem-song/chuong-143.html.]
Trước đây Lục Chinh Năng cũng đã từng xa một lần với dượng Hà, nhưng lần đó bọn họ phía Bắc, lầm mày lại phía Đông, Lục Chinh Năng cũng coi như được mở rộng tầm mắt, thế là thao thao bất tuyệt kể cho Hà Hạ những chuyện bên ngoài, Hà Hạ chăm chú lắng .
Đời trước cô bao giờ thật sự được xa khỏi nhà, khi Đông Tỉnh cũng là khi cô đã năm mươi tuổi, được cháu ngoại gái đưa du lịch, lần thứ hai thì là khi sống lại đến chỗ Hà Hoằng Nghĩa đó.
Chờ Lục Chinh Năng nói xong, Hà Hạ liền hỏi chuyện của Dương Đại Song.
Lục Chinh Năng nói: "Sáng sớm hôm nay bọn đem đồ đến nhà xưởng của Ngụy Kiến, Dương Đại Song đang làm ở đấy, bây giờ cô ấy đang làm ở bộ phận lắp ́p và đóng gói cuối cùng, đúng lúc mấy người Ngụy Kiến có người nấu cơm nên cố ấy cũng kiêm luôn người nấu cơm, Ngụy Kiến cho cô ấy 25 tệ tiền lương mỗi tháng, bao ăn bao ở. Hôm nay cũng có gặp cô ấy, vẻ mặt diện mạo của cô ấy đều khá tốt, cô ấy còn nói với rằng đợi cô ấy giàu rồi thì sẽ trả tiền thuốc men lại cho ."
Trong nhà xưởng của Ngụy Kiến toàn là người già, làm cái gì cũng được chỉ có nấu cơm là được ngon, trước khi Dương Đại Song đến, bọn họ đều là nấu cơm, bữa nào cũng nuốt trôi nổi, Dương Đại Song đến, mọi người mới được thở phào nhẹ nhõm.
Khi Ngụy Kiến nói chuyện này với Lục Chinh Năng, Lục Chinh Năng cảm thấy cảm động trọng lòng, dù gì cơm trong căn tin của đội vận chuyển bọn họ cũng ngon lắm.
Hà Hạ vậy thì cũng yên lòng, kế đến, cô kể chuyện Trương Thiên Bình bị bắt cho Lục Chinh Năng . Hà Hạ muốn giấu giếm Lục Chinh Năng cái gì cả, cô kể hết cả chuyện cô bị Trương Thiên Bình theo dõi cho Lục Chinh Năng.
Sắc mặt Lục Chinh Năng tối sầm, cảm thấy mình thật vô dụng: "Hạ Hạ, là em đến ở thị trấn , thật thuê một căn phòng thị trấn cũng đắt."
"Anh đừng nói nhảm vậy chứ. Anh xem trấn của chúng có Trương Thiên Bình, chắc chắn là trong thị trấn lại có người thứ hai như ? Hơn nữa Trương Thiên Bình đã bị bắt rồi, bây giờ công an trong đồn công an ở chỗ chúng ngày nào cũng trấn tuần tra, trấn của chúng bây giờ an toàn hơn trước chỉ một chút thôi ." Chuyện của Trương Thiên Bình như hồi chuông cảnh báo cho đồn công an, bây giờ bọn họ chia số lượng cảnh sát trong đồn tuần tra mỗi ngày, rồi còn tìm đến các đội trưởng dân quân trong thôn, tổ chức đội gồm các thôn dân thanh tiên và trung niên tuần tra xung quanh thôn.
Hôm trước Bành Văn Tuệ lên trấn thăm cô thì còn cảm thán chuyện này với cô. Có đội dân quân tuần tra, trong thôn an toàn hơn hẳn trước đây, mấy người trẻ tuổi chịu làm việc chỉ chực chờ trộm cắp của người nay cũng đều đã đàng hoàng hơn.