Buổi tối lúc ăn cơm, Hà Hạ múc  một muỗng ăn, vị thịt trong tương ăn với cơm khá rõ, vị cũng được, ̀u xì  mặn, ớt rất cay, mặn thơm cay nóng, dùng để ăn với cơm thì còn gì bằng nữa.
Có cái loại tương này, Lục Chinh Năng cảm thấy những ngày  này của mình ở  đoàn xe đã  còn gian nan nữa.
Khi cả nhà đang ăn cơm tối, có người gõ cửa nhà Hà Hạ, Lục Chinh Năng đứng dậy  , người tới ngoài cửa là một người đàn ông xa lạ. Anh ấy nhìn thoáng qua sân nhà Hà Hạ rồi lễ phép hỏi Lục Chinh Năng: "Chào đồng chí, xin hỏi nhà  là tiệm bán bánh báo ở trạm xe phải ?"
Lục Chinh Năng  chặn ở cửa và  lễ phép hỏi: “Vâng, xin hỏi ngài là?”
Người đàn ông trung niên nở nụ : “Xin chào,  là giáo viên trường trung học ở thị trấn, là thế , bây giờ trường học chúng  đang cải cách. Chúng    nhà  bán bánh bao màn thầu nên  hỏi  thể đặt một ít ở nhà    .”
Đôi mắt Lục Chinh Năng trở nên sáng rỡ, bánh bao nhà họ đó giờ đều chỉ bán lẻ thôi, mặc dù cũng kiếm  tiền nhưng  lượng bánh bao mỗi ngày bán  đều  giới hạn, nếu như  thể bán cho trường học thì khác.
Học sinh trong trường nhiều nên  lượng cũng  nhiều,  thể  tiền lợi nhuận  cao như bán lẻ nhưng   tính  định cao.
Bỗng chốc Lục Chinh Năng  trở nên  nhiệt tình: “Xin chào xin chào, mời  trong nhà, xin hỏi ngài tên gì?”
“ họ lưu,  họ Lưu, xin hỏi ngài tên gì?”
“Anh Lưu,  họ Lục, tên là Lục Chinh Năng,  gọi  Tiểu Lục là  .” Lục Chinh Năng và thầy giáo Lưu hai   bàn chuyện công việc  mời  trong nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-nguoc-xuoi-buon-ban-kiem-song/chuong-145.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau khi   trong nhà thầy Lưu  rõ mục đích, Hà Hạ và bà cụ Lục cũng  vui.
Hà Hạ  : “Thầy Lưu, ngài xem bánh bao của nhà  bán  đắt, một cái cũng  còn nên   cách nào để ngài ăn thử. Ngài xem  là như thế , ngày mai  khi   bánh bao xong sẽ giao mấy cái đến trường trung học cho ngài ăn thử, nếu như ngài cảm thấy thật sự ngon thì mới mua, thế nào?”
Thầy Lưu nở nụ  xua xua tay: “Cái  thì  cần , mùi vị bánh bao nhà của cô   thử qua , nếu như mùi vị  ngon  cũng  đến đặt hàng .”
Thầy Lưu   là giáo viên bình thường, ông  là hiệu trưởng của trường trung học ở thị trấn Tần Sơn. Trước khi trở thành hiệu trưởng, ông  cũng  giảng dạy ở trường trung học Tần Sơn  nhiều năm ,  quản lý nhà ăn trong trường học của ông  là em trai ruột của hiệu trưởng cũ,  nào khẩu phần của các học sinh cũng    ăn chặn mất một nửa.
Gia đình của các học sinh ở thời đại  lẽ   giàu  cho lắm, đều là các gia đình khổ sở dành dụm tiết kiệm đưa chúng  học. Vốn dĩ  ăn  đủ no mà khẩu phần còn  ăn chặn nữa, lâu dần lâu dần chuyện  cũng  tới tai của sở giáo dục huyện. Lãnh đạo của sở giáo dục huyện  cách chức hiệu trưởng với n1  của huyện Tần Sơn,  phụ trách vốn  của nhà ăn cũng bởi vì tham nhũng  bắt giữ. Thân là hiệu trưởng mới của trường, thầy Lưu đối với việc quản lý nhà ăn thật sự là  từng  tiếp xúc qua.
Lúc   khai giảng gần một tháng  mà khẩu phần của các học sinh vẫn  thể  như ngày xưa, đặc biệt là bữa sáng,   nhiều học sinh đều  ăn.
Sau khi suy  nghĩ , thầy Lưu quyết định mua đồ từ bên ngoài mang  trường học  thức ăn sáng.
Ông   tìm kiếm  lâu, cuối cùng quyết định món ăn sáng chính là bánh bao của nhà Hà Hạ, vì thế thầy Lưu còn cố tình mua bánh bao vài hôm để nghiên cứu thử mùi vị.
Sau khi trải qua nhiều vòng tuyển chọn, ánh mắt của thầy Lưu hướng về những chiếc bánh bao rẻ tiền nhất. Bánh bao của nhà Hà Hạ  to  một cái nắm đấm,  đàn ông trưởng thành như Lục Chinh Năng ăn hai ba cái là đủ no. Những học sinh trung học đang trong độ tuổi phát triển, một bữa sáng ăn một đến hai cái là đủ , và giá tiền của hai cái bánh bao các học sinh cũng  thể chi trả nổi.
Số lượng thầy Lưu cần  nhiều, một khi  lượng tăng lên thì giá cả sẽ  giảm xuống, Hà Hạ thầm nhẩm tính trong lòng và phát hiện với cái giá cả như thầy Lưu  thì cho dù họ đặt với  lượng lớn, Hà Hạ cũng   lợi nhuận gì cả, đến tiền phí nhân công cơ bản nhất  thể cũng   cách nào đảm bảo. Cô cúi đầu xuống suy nghĩ một lúc và  về phía thầy Lưu: “Thầy Lưu, nếu ngài  từng ăn bánh bao của nhà chúng  thì  lẽ ông cũng , bánh bao nhà chúng  đều  từ bột mì,   thêm một loại tạp chất nào cả. Thế  thì giá cả ngài đưa  cho   chút  thích hợp, thế  , nếu ngài thật sự cần thì chúng  sẽ giảm giá thành xuống,  sẽ dùng bột ngô và bột mì trộn lẫn với , ngài cảm thấy thế nào?”