Bên tỉnh H nhiều núi, mỗi năm sản lượng ngô cũng nhiều, vì thế giá cả của ngô so với giá cả của bột mì và gạo là loại rẻ nhất, bây giờ đến xã mua bán mua bột ngô cũng cần đến phiếu, còn cần đến một hào thể mua một cân, vả thời buổi nhà nào hộ nào ở nông thôn cũng ngô, đến nông thôn thu mua về thì giá cả sẽ càng rẻ hơn nữa.
Vả nếu như Hà Hạ dùng bột ngô để bánh bao thì họ cũng cần cố tình tìm , chỉ ngô trong thôn Vạn An và thôn Lục Gia họ cũng dùng hết .
Hà Hạ cảm thấy nửa năm qua cứ dùng bột mì để bánh bao đúng là quá khờ khạo mà, rõ ràng bột ngô cũng thể bánh bao, mùi vị cũng ngon nữa.
Thầy Lưu từng ăn qua bánh bao từ bột ngô, giống nhà ông , trái ngô tươi hoặc là đem nấu nguyên trái, hoặc là mang bánh ngô, còn bột ngô thường là dùng để trộn với gạo nấu lên hoặc là nấu cháo ăn thôi, hiếm khi dùng bột ngô để bánh bao, vả cũng sẽ ngon.
Nghe thấy những gì Hà Hạ , thầy Lưu chau mày .
Việc ngoài đặt đồ ăn sáng cho học sinh vốn dĩ phù hợp với chế độ nội quy, nếu nhà bếp hiện tại trong trường học thật sự quá tệ thì ông cũng sẽ đưa cái quyết định .
Lẽ suy nghĩ ban đầu của thấy Lưu là dùng giá cả thấp nhất mang phúc lội lớn nhất cho học sinh, nhưng lẽ bây giờ suy nghĩ thể thành công .
Nhìn thấy thầy Lưu khá khó xử, Hà Hạ liền : “Thế thầy Lưu, ngày mai sẽ bánh bao bột ngô, tới lúc đó sẽ mang đến trường học để cho ngài dùng thử, nếu như ngài cảm thấy ngon thì chúng sẽ tiếp tục bàn về vụ ăn , nếu như ngài cảm thấy ăn ngon thì coi như chúng gặp gỡ tạo duyên với , ngài cảm thấy thế nào?”
Thầy Lưu còn thế thế nào nữa, giá cả ông đưa quá thấp nên đồng ý , bây giờ cũng đưa phương án giải quyết , ông còn thể từ chối nữa ?
Dù cũng chỉ là ăn thử thôi, nếu như ngon thì bất quá ông tìm nhà khác .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-nguoc-xuoi-buon-ban-kiem-song/chuong-146.html.]
“Được thôi.” Thầy Lưu nghĩ thông liền gật đầu đồng ý.
Trời sắp tối , thầy Lưu cáo từ về nhà, Lục Chinh Năng và Hà Hạ tiễn ông cửa.
Đóng cửa nhà, bà cụ Lục chờ trong nhà : “Trông còn tưởng là một thầy giáo , thế nào mà đến công việc ăn liền trở nên keo kiệt như thế chứ?”
Hà Hạ xuống bên cạnh bà và : “Cái cũng là chuyện thường tình thôi, ông tự ngoài đặt đồ ăn sáng cho trường học vốn dĩ là hợp ký, nhưng cái cũng vì giành phúc lợi cho học sinh thôi, hơn nhiều .”
“Trước thằng nhóc Siêu học trung học, tuần nào cũng mang từ nhà mười cân bột ngô, khi còn mang theo cả gạo nhưng lương thực giao nộp lên mà đến cơm chúng cũng ăn no. Những ở gần nhà như cũng còn đỡ, chỉ cần ngoài thì ít nhiều cũng thể về nhà ăn chút cơm, nếu như ở xa thì ăn đủ no cũng chỉ thể nhịn đói thôi.” Chuyện mỗi tuần các học sinh trung học đều ăn no thì đều cả nhưng lúc WG còn kết thúc, trong thị trấn chỉ một ngôi trường, điều kiện đưa con học, nhà nào mà con cái học hành để cải thiện cảnh gia đình chứ, chịu thiệt thòi lớn như cũng dám lớn chuyện, chỉ thể cắn răng nuốt cục tức trong bụng thôi.
Nhà bà cụ Lục thuộc thị trấn thôn Vương Gia nên trung học đến thị trấn Tần Sơn học mà ngược đến trấn Hồ Điền cách thị trấn thôn Vương Gia gần, ở bên đó họ bao giờ đến những vấn đề tương tự như thế.
Nghe Hà Hạ thế, bà cụ Lục bỗng chốc chút ngao ngán.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ngủ một giấc thật ngon, sáng hôm Hà Hạ bánh bao và bảo Lục Chinh Năng đang nghỉ ngơi ở nhà bày hàng bán, còn đưa bà cụ Lục về thôn, Hà Hạ mục đích của , Bành Văn Huệ liền bảo Hà Hoằng Siêu vác ngô mang xay nhuyễn.
Thôn của Hà Hạ bọn họ công cụ xay nhuyễn ngô và mài vỏ gạo nhưng trạm lương thực thị trấn . Hà Hoằng Siêu vác một bao ngọ lên xe đẩy và đẩy đến trạm lương thực thị trấn, Hà Hạ cũng theo.
Tới trạm lương thực, Hà Hạ mang cái yêu cầu xay bột ngô của cho đang việc trong trạm lương thực , đồng chí việc trong trạm lương thực Hà Hạ bằng ánh mắt đầy nghi hoặc.