Dù là ở cùng thành phố, cùng huyện, nhưng khi Hà Hạ nhận  thư của Lục Chinh Năng cũng  là hai ngày  , bán xong bánh bao về đến nhà  bà cụ Lục    đưa thư tới đưa thư Hà Hạ  kinh ngạc.
Đời  quả thực vòng quan hệ của cô  tính là rộng,   thể  thư cho cô thì  chẳng  một ai cả. Chờ khi cầm  bức thư trong tay  thấy  gửi là Lục Chinh Năng, khóe miệng Hà Hạ liền lộ  nụ  mỉm, xé thư của Lục Chinh Năng , đập  mắt là nét chữ  bằng bút máy cứng cáp  lực của Lục Chinh Năng, đầu thư  là vợ của   khỏe .
Nhìn sáu chữ vợ của   khỏe , Hà Hạ     nhiều  vẫn cảm thấy trong lòng ngọt ngào như cũ. Hà Hạ   xuống tiếp, khi  tới tình trạng sống chung gần đây của Hà Hoằng Nghĩa và Vương Hải Phương Hà Hạ  thở dài một cái.
Hôm  cô mới về thăm nhà, Bành Văn Tuệ còn nhắc tới tình hình hiện tại của Hà Hoằng Nghĩa với Hà Hạ, còn chuyện của Vương Hải Phương thì bà   một chút nào cả. Nếu như quả thật Hà Hoằng Nghĩa và Lục Chinh Năng    gần gũi với , thì  trong đội xây dựng cũng đều là  trong thôn, bọn họ  thể nào  , mà    ,  chắc chắn là Hà Hoằng Nghĩa  cho bọn họ .
Hà Hạ   rầu rĩ.
Bành Văn Tuệ cũng  từng cảm khái với Hà Hạ về chuyện của Hà Hoằng Nghĩa và Vương Hải Phương, nhưng đó cũng chỉ là cảm khái xúc động, nếu như bây giờ Hà Hoằng Nghĩa và Vương Hải Phương thật sự đến với , thì chắc chắn Bành Văn Tuệ sẽ là  đầu tiên  chấp thuận. Mà  thứ là tuyệt đối sẽ  chấp thuận nữa là thím Vương  của Vương Hải Phương.
Thím Vương  là kẻ hám tài, đến nay mà bà  vẫn còn ôm mộng  sẽ lấy  ngôi nhà ở trấn  trong tay con gái và cho con giá tái giá để nhận sính lễ. Biết Hà Hạ thuê nhà của Vương Hải Phương, ở trong thôn bà  còn ngăn Bành Văn Tuệ  chửi  một hồi kìa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-nguoc-xuoi-buon-ban-kiem-song/chuong-151.html.]
Trước  khi bọn họ còn  thì quan hệ giữa Bành Văn Tuệ và thím Vương cũng coi như  tệ,  đó thím Vương  xe sang sỉ vả Bành Văn Tuệ thì quan hệ hai nhà   ngược một trăm tám mươi độ, năm ngoái Bành Văn Tuệ và thím Vương  cãi  một trận, qua hệ hai nhà xuống đến âm độ. Nếu như Hà Hoằng Nghĩa thật sự  ở bên cạnh Vương Hải Phương,  chắc chắn áp lực bọn họ  đối mặt sẽ tăng gấp bội.
Cầm bút lên, Hà Hạ chuẩn   thư trả lời cho Lục Chinh Năng, khi cô  xong thì  lịch treo  tường một cái, cũng  là thứ năm , ngày mai cô  trấn  gửi thư, với tốc độ  việc hiện tại của bưu điện, chắc là khi đến tay của Lục Chinh Năng thì cũng  sang tuần  mất , Hà Hạ nghĩ   nghĩ, thế là  gửi  nữa.
Mà  khi gửi thư xong Lục Chinh Năng vẫn chờ hồi âm của Hà Hạ, từ lúc mới bắt đầu lòng  tràn đầy mong chờ thì đến giờ  tràn ngập tủi  , tối thứ sáu Lục Chinh Năng về tới nhà, ăn chân giò kho Hà Hạ  cũng  vui như cũ. Hà Hạ   , vì   theo    phòng bếp rửa bát.
“Anh   ? Không vui ? Ai   tức giận thế?”
Mặc dù Lục Chinh Năng  vui, nhưng  cũng   loại  trong lòng tức giận thì sẽ  phản ứng  khác . Mà khi cha Lục Chinh Năng còn sống cũng  từng  với , điều quan trọng nhất giữa hai  chính là sự thấu hiểu, gắn kết. Thấu hiểu  , cuộc sống sẽ  hài hòa. Nếu như ai  tức giận cũng cứ giấu trong lòng,  từ đó về  cuộc sống chắc chắn sẽ càng ngày càng tệ hơn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Chinh Năng liền : “Anh  thư cho em, em  hồi âm .”
Hà Hạ bỗng chốc sửng sốt,    nghĩ tới Lục Chinh Năng vì chuyện  mà   vui, sững sờ xong, Hà Hạ    buồn , cô giải thích với Lục Chinh Năng: “Em nghĩ như  , khi   thư cho em là thứ hai đúng ? Khi nhận  thư cũng  là thứ tư , em  thư thì thứ năm mới  thể gửi  cho  , đến tay  nhanh nhất cũng là thứ bảy, chậm chút thì sẽ là chủ nhật, mà chủ nhật bưu điện  nghỉ, cũng  tới thứ hai mới đến  tay . Vậy còn cần gì   nữa, thứ bảy là   về đến nhà  còn gì.”
Lục Chinh Năng cũng  ngờ tới Hà Hạ  hồi âm là vì nguyên nhân , đúng thật là   từng nghĩ tới lý do , cẩn thận suy nghĩ , đúng là đạo lý mà Hà Hạ ,  tằng hắng một cái, che giấu chột  vì sự đột ngột của : “Mặc dù là như , nhưng em cũng  thể  hồi âm thư của  ,  cũng   cho em  mà.”