Vương Hải Phương trưng  một gương mặt tươi  nhưng còn khó coi hơn .
Từ lúc mười bốn tuổi, Vương Hải Phương  ước ao trở thành vợ Hà Hoằng Nghĩa. Đêm  khi kết hôn với Trương Thiên Bình, Vương Hải Phương ở trong chăn  thành tiếng, lúc chị  gả  là  buổi tối,  trong xe đẩy của nhà Trương Thiên Bình đẩy tới, Vương Hải   đầu  về nhà, khi đó Hà Hoằng Nghĩa  ở bờ tường của nhà   chị  rời . Đó là khoảnh khắc Vương Hải Phương buồn nhất từ lúc chào đời tới nay, cũng là khoảnh khắc chị  vui mừng nhất, bởi vì  lúc đó, chị   Hà Hoằng Nghĩa cũng thích chị , chị   mãn nguyện .
Những năm ở bên cạnh Trương Thiên Bình, Vương Hải Phương  hề nhớ đến Hà Hoằng Nghĩa. Chị   Hà Hoằng Nghĩa và   duyên nhưng  phận,  thể cưỡng cầu, nếu như vẫn đặt quá khứ trong lòng, cả đời  chị  cũng   yên tĩnh. Trương Thiên Bình cũng coi như  với chị , Vương Hải Phương cho rằng chính   buông  Hà Hoằng Nghĩa.
Người nhà họ Vương sẽ   tin tức của Hà Hoằng Nghĩa cho Vương Hải Phương, ngày đó bỗng nhiên chị    Hà Hoằng Nghĩa  kết hôn, chị   bận tâm gì cả, trở về thôn một chuyến tham gia hôn lễ của . Trong hôn lễ Vương Hải Phương gặp  vợ của Hà Hoằng Nghĩa, chị  chân thành cầu mong Hà Hoằng Nghĩa và vợ  sống đến bạc đầu.
Lúc Hà Hạ kết hôn, Vương Hải Phương  sinh Thanh Thanh, vì tình nghĩa với Hà Hạ, chị  trở về tham dự hôn lễ của Hà Hạ, trong hôn lễ Vương Hải Phương   nữa gặp  Hà Hoằng Nghĩa, khi đó trong lòng chị    còn thấy gợn sóng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nếu Hà Hoằng Nghĩa  ly hôn, nếu hai  họ  gặp  ở thị trấn, nếu Hà Hoằng Nghĩa  tiến lên một bước , đời  Vương Hải Phương sẽ  dây dưa gì với Hà Hoằng Nghĩa.
Vương Hải Phương  bóng dáng Hà Hoằng Nghĩa,    cuộc hôn nhân đầu tiên là thuận theo cha , cuộc hôn nhân thứ hai là thuận theo lòng . Chị  và Hà Hoằng Nghĩa  bỏ lỡ  một ,   vận mệnh khiến hai   giao   nữa, dù gì Vương Hải Phương cũng    bỏ lỡ.
Chị  lau nước mắt bên khóe mắt, bước nhanh tới, ba  trầm mặc mà ăn hết bữa cơm, Thanh Thanh ở  bàn cơm chọc cho họ vui nhưng cũng  chọc .
Thời gian qua  nhanh, sắp đến 10 giờ rưỡi, Hà Hoằng Nghĩa  lề mề nữa, rời nhà Vương Hải Phương  đến nhà ga.
Vương Hải Phương đuổi theo gọi Hà Hoằng Nghĩa : “Hoằng Nghĩa, lát nữa bảo bác gái đến nhà ăn bữa cơm .”
Hà Hoằng Nghĩa  Vương Hải Phương, Vương Hải Phương  thẳng  mắt Hà Hoằng Nghĩa, Hà Hoằng Nghĩa : “Được, lát nữa  sẽ dẫn  qua đây, em thu dọn nhà cửa cho sạch sẽ.”
Những lời  giống như là lời chồng dặn dò vợ , nước mắt của Vương Hải Phương lập tức rơi xuống, trong lòng Hà Hoằng Nghĩa cũng  chịu nổi,  tiến lên một bước, lấy hết can đảm nắm lấy tay Vương Hải Phương nắm trong lòng bàn tay,  đó bèn  nhanh đến nhà ga.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-nguoc-xuoi-buon-ban-kiem-song/chuong-163.html.]
11 giờ, Hà Hoằng Nghĩa đón Bành Văn Tuệ, Bành Văn Tuệ  ,  khi  thấy Hà Hoằng Nghĩa,  nghĩa liền  là Hà Hạ báo tin cho  , bà hừ lạnh một tiếng: “Chỉ   con đến đón  ?”
Hà Hoằng Nghĩa  xong lời  trong lòng nặng nề, Bành Văn Tuệ đây là  chuyện của  và Vương Hải Phương. Hà Hoằng Nghĩa cũng  cảm thấy kinh ngạc, từ khi  quyết định tiếp cận  con Vương Hải Phương  chuẩn  đối mặt với  trong nhà. Chỉ là nhanh như   khiến cho Bành Văn Tuệ  , Hà Hoằng Nghĩa vẫn là  chút căng thẳng.
Anh  miết tay: “Mẹ.”
Bành Văn Tuệ liếc Hà Hoằng Nghĩa: “Được , sắp mưa lớn , đưa   tránh mưa.”
Hà Hoằng Nghĩa dẫn Bành Văn Tuệ đến công trường, Bành Văn Tuệ  thấy lán, : “Không dẫn   thăm  con Hải Phương ?”
“Mẹ.” Hà Hoằng Nghĩa cầu khẩn  Bành Văn Tuệ.
Bành Văn Tuệ thấy bộ dáng  của  , trong lòng cũng khó chịu, bà  một cái: “Hoằng Nghĩa ,  là  con, tâm tư của con  đều hiểu. Con  cần  gì nữa.”
Ngàn lời để  của Hà Hoằng Nghĩa đều nghẹn  trong lòng, Hà Hoằng Nghĩa ôm tâm trạng vô cùng thấp thỏm mà theo Bành Văn Tuệ tới viện mà Vương Hải Phương thuê ở.
Viện   nhỏ, chỉ  ba gian phòng, một gian nhà chính, một gia bếp và một phòng, Bành Văn Tuệ  quanh viện,  thấy đồ đạc cá nhân của Hà Hoằng Nghĩa, liền  nhà con trai  vẫn  sống chung với Vương Hải Phương, Bành Văn Tuệ  chút  ý.
Vương Hải Phương đều  cho  và Trương Thanh Thanh quần áo dễ coi nhất, chị  ôm Trương Thanh Thanh  lòng,  đến cửa bên ngoài nhà chính để đón Bành Văn Tuệ.
Trương Thanh Thanh chớp đôi mắt to tò mò  Bành Văn Tuệ, Bành Văn Tuệ sờ sờ trong túi, lấy  hai viên kẹo  lấy tiền để đổi với  khác ở  xe lửa  đưa đến  mặt Trương Thanh Thanh: “Cháu là Thanh Thanh  ? Đây, bà nội cho cháu kẹo.”
Một tiếng bà nội   phát , Hà Hoằng Nghĩa vô cùng mừng rỡ, nước mắt của Vương Hải Phương   rơi xuống.
Theo tập tục, Bành Văn Tuệ là họ hàng bên nhà Vương Hải Phương, theo vai vế Trương Thanh Thanh nên gọi bà là bà ngoại, một tiếng bà nội  ý tứ thể hiện   cần  cũng rõ. Hà Hoằng Nghĩa và Vương Hải Phương   thể  vui?