Hai chị em Hà Hạ vẫn luôn  canh ở nhà ga, chạng vạng 6 giờ, rốt cuộc Bành Văn Tuệ  trở , hai chị em thở phào một , Hà Hạ vội tiến lên: "Mẹ,    xem,   lên thị trấn     một tiếng,    lo lắng gần chết."
Bành Văn Tuệ  thoáng qua vẻ mặt hờn dỗi của Hà Hạ: "Mẹ lớn như  ,  gì mà lo lắng chứ. Ngoài miệng Bành Văn Tuệ  như , nhưng trong lòng  vô cùng hưởng thụ,  dứt lời, bà  : "Mẹ  thăm  cả con, còn  đến một tháng, nó  gầy   ít. Thịt hai hai bên mặt đều lõm xuống ."
"Mỗi ngày  việc phí sức thì khẳng định sẽ gầy,    gặp  chị Hải Phương ?" Hà Hạ hỏi, Hà Hoằng Siêu đến sáng mới  chuyện chậm rãi  .
"Gặp , con gái của con bé  tồi,  xinh xắn  còn ngoan ngoãn." Về chuyện Vương Hải Phương như thế nào, Bành Văn Tuệ  đánh giá.
Hà Hạ  Bành Văn Tuệ đánh giá Trương Thanh Thanh liền  ý tứ của Bành Văn Tuệ, cô kéo lấy cánh tay Bành Văn Tuệ, đầu gác lên vai Bành Văn Tuệ mà  nũng: "Mẹ,  thật ."
Hà Hoằng Siêu là  đầu tiên thấy Hà Hạ  nũng,  cảm thấy chị  lớn   mà còn  nũng,   nhỏ hơn chị hai tuổi thì cũng  thể  nũng chứ? Vì thế  tiến lên: "Mẹ,  thật ."
Con gái hai mươi mấy tuổi  nũng Bành Văn Tuệ  cảm thấy  gì  đúng, dù  cũng là con gái mà, nên mềm mại yếu đuối như , nhưng con trai mười bảy mười tám tuổi vóc  cao lớn  nũng thì khiến Bành Văn Tuệ buồn nôn, bà nhún nhún vai: "Né qua bên né qua bên, đàn ông con trai bao lớn  còn  nũng."
Sự ghét bỏ bộc lộ trong lời . Hà Hạ ở bên cạnh  lớn  thành tiếng, tâm hồn mềm yếu của Hà Hoằng Siêu  ghét bỏ nên gặp đả kích to lớn,  thấy Hà Hạ  nhạo  thì  càng ấm ức.
Bành Văn Tuệ căn bản  quan tâm  nghĩ như thế nào, lôi kéo Hà Hạ ở bên cạnh  chuyện.
Cơm tối là do Bành Văn Tuệ , ăn xong cơm thì bà bảo Hà Hoằng Siêu đưa cô về nhà. Một ngày  ở nhà, ở  cũng bừa bộn, trong phòng bếp càng là , chén đũa bên trong còn  rửa sạch, Bành Văn Tuệ cũng  sớm thành thói quen, tay chân lanh lẹ ăn xong  , lúc  mới đến nhà chính.
Trời  tối, ánh đèn vàng lờ mờ kéo dài  mái hiên nhà chính, mỗi đêm mở lên đều  thể hấp dẫn  nhiều con thiêu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-nguoc-xuoi-buon-ban-kiem-song/chuong-164.html.]
Bành Văn Tuệ lấy từ trong phòng  giày vải   cho ông cụ Hà, ông cụ Hà sống từ thời đại gian khổ tới nay, lớn đến tuổi  đa  đều là mang giày vải, từ  khi bà cụ Hà qua đời, mỗi năm Bành Văn Tuệ đều  một đôi cho ông, đôi của năm nay còn   xong.
Đứa con nhà Xảo Tuệ cách vách đang    nháo, trong sân nhà họ Hà chỉ  ba  bọn họ, hiện rõ vẻ yên tĩnh  vắng lặng.
Bành Văn Tuệ liền nhớ tới Trương Thanh Thanh, bà đưa giày vải đến bên miệng cắn đứt chỉ,  với Hà Thụ Quốc và ông cụ Hà: "Cha, Thụ Quốc, hôm nay    một chuyến lên thị trấn."
Bành Văn Tuệ  dứt lời, Hà Thụ Quốc lập tức hỏi: "Bà lên thị trấn  gì? Là thấy nơi nào trong   khỏe ? Hạ Hạ   cùng bà ?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Bành Văn Tuệ  Hà Thụ Quốc liên tiếp hỏi hàm chứa ý quan tâm, oán trách mà  ông một cái: "Ông xem bộ dáng  của  giống  bệnh ?    Hoằng Nghĩa nhà  và con bé Hải Phương ở bên , cho nên   xem xem ."
Bành Văn Tuệ   bệnh thì ,  Thụ Quốc gật gật đầu,  đó mới phản ứng : "Hoằng Nghĩa và con bé Hải Phương ở bên ?"
Ông cụ Hà cũng  Bành Văn Tuệ.
"Phải, cho nên  lên thị trấn xem. Bọn nó quả thật ở bên  , chỉ là còn giữ lễ, tuy rằng ở gần nhưng vẫn  quá giới hạn." Đây là điều khiến Bành Văn Tuệ yên tâm nhất.
Hà Thụ Quốc   chuyện, chóp chép hút thuốc, một lát , ông hỏi ông cụ Hà: "Cha, chuyện  cha thấy thế nào?"
"Có thể thấy như thế nào? Dùng mắt mà ." Ông cụ Hà : "Về chuyện chung  đại sự, con trai con từng chịu để con quản ? Giống như lúc  nó đòi cưới Quan Quỳnh Anh , lời con   tác dụng ? So với để con trai con cưới về một    nhân phẩm thế nào, ít nhất con bé Hải Phương  còn hiểu tận gốc rễ. Hải Phương là quả phụ tái giá cũng  , Hoằng Nghĩa nhà chúng  cũng   hảo."
Hà Thụ Quốc nhớ  bộ dạng Hà Hoằng Nghĩa lúc    cưới Quan Quỳnh Anh nhưng bọn họ  đồng ý, kết quả Hà Hoằng Nghĩa càng ngày càng cứng đầu thì thấy ông cụ Hà  cũng đúng.