Ngụy Kiến nhận lấy đơn đặt hàng  qua một chút: "Lần  Hầu Tử  tới Tây Bắc, mang về cho  ba đơn ký đặt hàng,  lượng đều nhiều hơn của , ngày giao hàng cũng sớm hơn so với  một chút. Trùng  như thế , công nhân  đủ, nhưng nếu như bây giờ  tuyển thêm công nhân thì trong nhà máy cũng  đủ vốn."
"Vậy thì  tuyển công nhân tạm thời. Trong thị trấn tất cả các nhà máy đều   định, trong tình huống bình thường sẽ  tuyển công nhân, những  công nhân trạc tuổi chúng  hoặc hơn chúng  hai ba tuổi cũng   việc ,  chỉ , thanh niên nông thôn chờ sắp xếp việc  càng nhiều hơn, chúng  cái gì cũng đều thiếu, chỉ  thiếu  lao động."
Ngụy Kiến gật đầu: " cũng nghĩ tới chuyện đó, nhưng tuyển công nhân tạm thời thật sự là  quản lý  .  cũng cố gắng  ‘đào’ mấy nhân viên quản lý của các nhà xưởng trong huyện chúng , thế nhưng   cũng   đến. Lão Lục, bằng   tới  nhân viên quản lý cho  ."
Đề nghị  Ngụy Kiến  nghĩ đến từ lâu . Lục Chinh Năng là  em  nhất của  , cũng là  đáng tin tưởng nhất, nếu như Lục Chinh Năng  thể đến giúp ,    thể thoải mái hơn  nhiều.
Lục Chinh Năng  dáng vẻ chân thành của Ngụy Kiến, lời cự tuyệt cũng   cách nào   khỏi miệng: "Lão Ngụy,  để  suy nghĩ . Cậu cũng  năm nay   mới tiến  đội vận tải, nếu bây giờ   từ chức thì cũng  thoát   ."
Ngụy Kiến cũng  nghĩ tới bây giờ Lục Chinh Năng sẽ đến giúp   ngay, thứ    là một câu  của Lục Chinh Năng, hiện tại Lục Chinh Năng đồng ý, Ngụy Kiến lập tức cảm thấy thở phào nhẹ nhõm: "Cậu  thể đồng ý là   thấy đủ . Hơn nữa bây giờ nhà máy của chúng  cũng  thể thiếu  ,  còn  giúp  mang hàng  khắp nơi đó. Có điều chuyện trong nhà máy  cũng tư vấn giúp  một chút , Chinh Năng,  cần  ."
Lục Chinh Năng gật đầu: "Chuyện  thì  thể . Nói đến nhân viên quản lý, trái lại thật   cũng  mấy , bọn họ  nhiều tuổi lắm, tầm  bốn mươi năm mươi tuổi, sở dĩ phần lớn họ về hưu cũng là vì  nhường công việc của  cho con cái  trưởng thành lập gia đình. Còn họ  khi lui về   thu nhập phát sinh ắt   sắc mặt con cái mà sống. Bọn họ cũng  già,  còn  mấy chục năm kinh nghiệm quản lý nhà máy,   tìm kiếm nhất định sẽ   đến  cho ."
Ngụy Kiến  ngây , đúng là    từng nghĩ tới phương diện . Suy nghĩ  đó của   là ‘đào’ nhân viên quản lý hiện tại trong nhà máy.  bây giờ các nhà máy trong thị trấn đều là nhà máy quốc doanh, phúc lợi ở nhà máy quốc doanh trong thời kì  nổi tiếng là  nên hiện tại nhân viên quản lý   đến cũng là chuyện bình thường.
 những  bởi vì con cái cần công tác mà sớm về hưu sớm thì  khác. Bốn mươi năm mươi tuổi ở thời đại  thế nhưng vẫn còn là tuổi trung niên,  tới nhà máy chí ít cũng  thể  cho    mười năm nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-nguoc-xuoi-buon-ban-kiem-song/chuong-167.html.]
Hai mắt Ngụy Kiến sáng rực,   vỗ  vai Lục Chinh Năng: "Cậu đúng là  em  của ."
Ngụy Kiến  nóng lòng  thử  mời , Lục Chinh Năng cũng gấp gáp  về nhà thăm Hà Hạ, hỏi Ngụy Kiến lấy cuốn sách  đó  dựa theo giá bán sỉ mua một cái đài vô tuyến từ trong nhà máy.
Lúc Lục Chinh Năng trở  nhà, Hà Hạ chính đang chuẩn   sủi cảo.
Sáng sớm hôm nay, Hà Hạ bỗng nhiên thèm sủi cảo, cô  ăn bánh sủi cảo nhân thịt và cà rốt.
Thịt băm  thật nhỏ, cà rốt mua từ  trạm thức ăn ở thị trấn về cắt nhỏ thành sợi, cuối cùng trộn với nhân thịt  bánh, thêm muối ăn, bột ngọt và mười ba hương vị  khuấy đều lên là .
Sủi cảo Hà Hạ gói  hình thỏi  xinh , béo trắng đặt  tấm thớt.
Lục Chinh Năng bỗng nhiên xuất hiện khiến Hà Hạ vui vẻ  mặt, cô để đồ trong tay xuống  nhào  trong n.g.ự.c : "Chinh Năng,  trở về ?!"
Lục Chinh Năng đang xách bao lớn bao nhỏ gì đó  tay, thấy Hà Hạ hấp tấp như  cũng  dọa cho hết cả hồn, vội vàng nghiêng  về phía  đón  Hà Hạ: "Ôi tổ tông của , em  thể cẩn thận một chút  ,  tay   nhiều đồ lắm, mau cho  đặt đồ xuống để còn ôm em một cái nào."
Hà Hạ cũng kịp phản ứng , cô  thẳng , giấu cái tay đầy bột mì về phía : "Anh mau  cất đồ , em gói sủi cảo, một lát nữa chúng  nấu sủi cảo ăn."
Lục Chinh Năng đem đồ trong tay đặt ở  khay   sô pha,  tìm một vòng trong nhà nhưng  thấy bà cụ Lục , bèn  tới nhà bếp: "Bà nội  ở trong nhà ?"