“Trước khi  điều xe  gặp  cả ở trong huyện thành,    bây giờ    bán lẻ, thế là   mua lô quần áo  cho   bán cũng  . Mua quần áo bán theo cân về,   mang  mở sạp bán, bất luận là bán ở nông thôn  là bán trong huyện thì cũng   nhiều  mua.” Với Hà Hoằng Nghĩa, Lục Chinh Năng cũng   ý định kiếm lời nhiều từ  : “Số quần áo  mua bằng ba trăm đồng ,  bán cho  của chúng  với giá năm trăm đồng, bây giờ     tiền cũng   cả, chờ bán hết quần áo   trả tiền cho  cũng .”
Lục Chinh Năng     sắc mặt Hà Hạ, chỉ sợ cô tức giận.
Hà Hạ cảm thấy như  cũng  bình thường, Lục Chinh Năng vất vả cực nhọc mua quần áo từ bên tận các tỉnh phía Đông về như thế, cũng tốn cả tiền xăng dầu nữa chứ,    em ruột thịt cũng còn  tính toán rạch ròi, nếu như là buôn bán lẻ tẻ thì Hà Hạ cũng  so đo với  em ruột của , nhưng liên quan tới việc  ăn hơn trăm đồng thì Hà Hạ  thể nào  lấy .
“Vậy chúng  lập tức  hỏi  em thử xem.” Hà Hoằng Nghĩa vẫn  sự quyết đoán, Hà Hạ cảm thấy nhất định Hà Hoằng Nghĩa sẽ .
Lục Chinh Năng gật gật đầu: “Anh cũng ngủ đủ , việc   nên chậm trễ, buổi tối chúng  sẽ lập tức , cũng dẫn cả bà nội theo nữa, cũng   mười năm   từng dẫn bà đến huyện thành , nếu buổi tối chúng   về  thì sẽ tìm một nhà khách ở huyện thành ngủ luôn,  tốn bao nhiêu tiền cả.”
Hà Hạ gật đầu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Chinh Năng tiếp tục húp cháo, Hà Hạ  phòng  chuyện  huyện thành với bà cụ Lục, đầu tiên là bà cụ Lục từ chối, nhưng  nhanh   Hà Hạ thuyết phục, vui vui vẻ bẻ về phòng  quần áo.
Hà Hạ cũng   một bộ, bây giờ cô mặc quần âu màu đen, còn áo thì là sơ mi lụa màu đỏ tươi. Cuối tháng tư, thời tiết  bắt đầu nóng bức, ngoại trừ sáng sớm và tối nhiệt độ  giảm hơn chút thì buổi trưa vẫn  nóng.
Lục Chinh Năng cơm nước xong thì  cạo râu, Hà Hạ  tìm một cái áo khoác khoác lúc ở  xe, khóa cửa, đỡ bà cụ Lục  theo  lưng Lục Chinh Năng lên xe.
Đi xe mất hai tiếng,  bộ hành trình Hà Hạ và Lục Chinh Năng đều  chuyện phiếm với , bà cụ Lục thì   cái ghế tựa Lục Chinh Năng dùng  chỗ ngủ    ngủ từ lúc nào .
Đến huyện thành, Lục Chinh Năng trực tiếp dừng xe ở bên ngoài căn nhà nhỏ Vương Hải Phương đang thuê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-nguoc-xuoi-buon-ban-kiem-song/chuong-171.html.]
Trương Thanh Thanh ở trong nhà   tiếng xe, ầm ĩ đòi  xem, Vương Hải Phương liền kéo cô bé  , đúng lúc Hà Hạ bước xuống từ  xe: “Chị Hải Phương.”
Nhìn thấy Hà Hạ, Vương Hải Phương lập tức kinh ngạc,  đó thì vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ: “Hạ Hạ,  hôm nay em  tới đây?”
Hà Hạ  tới bên cạnh Vương Hải Phương: “Đến tìm chị và  em  chút việc  mà,  em  ở đây ?”
Vương Hải Phương lắc đầu: “Không  ở đây,   vẫn còn đang ở công trường. Để chị  gọi  .”
Hà Hạ : “Thế thì cùng  . Chinh Năng,  và bà nội ở đây chờ một chút, em và chị Hải Phương  gọi  em.”
“Ừ.”
Hà Hạ và Vương Hải Phương  tới công trường, dọc đường , Hà Hạ   chuyện buôn bán với Vương Hải Phương. Vương Hải Phương cũng  buôn bán  hai ba tháng, chị  vẫn luôn bán sâu buộc tóc, mỗi ngày  ăn cũng  tệ, chị    nếm trải trái ngon của việc  hộ cá thể.
Bây giờ Hà Hạ  việc  ăn  với chị , chẳng khác nào là đặt một đống của cải ở  mặt chị  cả, nếu như  nắm bắt lấy cơ hội , Vương Hải Phương cảm thấy chị  sẽ hối hận suốt đời, trầm tư trong chốc lát, chị  : “Hạ Hạ, nếu như  em  nhận mối  ăn  thì em nhường mối  cho chị nhé.”
Sau khi tìm  Hà Hoằng Nghĩa, Hà Hạ  chuyện  với Hà Hoằng Nghĩa xong, Hà Hoằng Nghĩa gọi Vương Hải Phương sang một bên  chuyện,  nhanh hai   bàn bạc xong đề tài , Hà Hoằng Nghĩa  với Hà Hạ: “Hạ Hạ, mối  ăn  bọn  .”
Hà Hạ : “Anh cả,   mau  xin nghỉ với  Đại Tiền .”
Hà Hoằng Nghĩa lắc lắc đầu: “Không cần ,   thành công việc ở khu nhà tập thể  ,  Đại Tiền cũng  tìm  công trường khác, sáng ngày mai bọn họ  lên đường qua bên . Trước đó   từng  với     buôn bán , buổi chiều    đưa lương tháng  cho .”