“Được. Tay nghề  bánh bao của em Tiểu Siêu đều học  , chờ em đến thị trấn, em  tìm việc khác để . Dù  cũng  thể nhàn rỗi.”
Lục Chinh Năng ừ một tiếng, tay đặt  bụng Hà Hạ, bụng Hà Hạ   phồng lên, vuốt thấy cứng cứng, cứ vuốt vuốt liền đổi hứng thú.
Từ khi Hà Hạ mang thai, Lục Chinh Năng và Hà Hạ liền vẫn  hề  mật, trong lúc nhất thời hai  đều nổi lên dục vọng.
Hà Hạ xoay ,  phía  nhắm mắt  hôn, Lục Chinh Năng thật cẩn thận mà ôm Hà Hạ, hôn cũng từ mưa rền gió dữ biến thành gió nhẹ mưa phùn.
Sau khi mang thai qua thì  thể  mẫn cảm, chỉ một nụ hôn  khiến cho Hà Hạ mềm nhũn.
Một đêm , Lục Chinh Năng  lâu  khai trai đặc biệt dịu dàng, hướng dẫn Hà Hạ   nhiều động tác  nay cô  từng .
Thể xác và tinh thần đều  thỏa mãn, Lục Chinh Năng ngủ vô cùng ngon, Hà Hạ mệt đến mức ngủ mất. Ngày hôm  lúc Hà Hạ dậy, quai hàm và cổ tay đều nhức mỏi.
Trái với Hà Hạ, Lục Chinh Năng   vui vẻ, ngày hôm  lúc  việc cả  đều đầy sức lực.
Trước khi Lục Chinh Năng về nhà, tuy rằng Hà Hạ đưa sạp cho Hà Hoằng Siêu, nhưng mỗi ngày cô vẫn thức dậy  nhân bánh. Sau khi Lục Chinh Năng trở về, chuyện  nhân  liền  đến phiên Hà Hạ. Hà Hạ ngủ một giấc là  thể ngủ đến hừng đông.
Mới qua mấy ngày của tháng sáu, trấn Tần Sơn bỗng nhiên  mấy chiếc máy kéo tới, máy kéo dừng  cửa xã mua bán,  nhiều  nhảy xuống khỏi xe, bọn họ bắt đầu   đấy mà sửa sang  đồ vật,  nhanh hai bên phố liền bày vài cái sạp.
Trấn Tần Sơn   hơn hai mươi năm  bày sạp,  dân  phố thấy  thì cảm thấy vô cùng mới mẻ, lập tức buông đồ đạc trong tay lên phố  dạo.
Chuyện  trấn   tới bày sạp một truyền mười mười truyền trăm, vì thế chợ phiên mỗi sáu ngày một  của trấn Tần Sơn càng thêm náo nhiệt. Vài thôn dân sống xa trấn  thấy chuyện  nên đặc biệt  ngày  mà tới. Bọn họ cũng   tay  mà tới, họ sẽ đồ nhà   lên trấn để bán,  khi bán xong mới  dạo ở chợ phiên thật lâu, chọn lựa món đồ mà nhà  cần.
Mà trong mặc, ăn ở,  , mặc  hàng đầu, quần áo của Hà Hoằng Nghĩa ở đây vô cùng dễ bán . Anh lấy quần áo kiểu dáng  thời của thị trường bên , chất lượng cũng kém một chút. Chất lượng kém, giá của quần áo Hà Hoằng Nghĩa bán cũng giảm, một đồng năm một đồng tám là  thể bán, một đồng ba một đồng hai cũng .
Hà Hoằng Nghĩa đối với việc   mê mệt. Từ  khi chợ  mở , mỗi   và Vương Hải Phương đều là  đến cùng một chợ, mỗi ngày hai  chia  lấy hơn một trăm món quần áo  ngoài,  đó cơ bản  quần áo  đều  cần đem về.
Cùng lúc Hà Hoằng Nghĩa bắt đầu bày sạp, Hà Hạ cũng  nhàn rỗi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-nguoc-xuoi-buon-ban-kiem-song/chuong-182.html.]
Ngoại trừ bánh bao, Hà Hạ còn  một ít điểm tâm đem bán, như là bánh đậu xanh bánh đậu đỏ.
Mấy món điểm tâm đó đều khó bảo quản, mỗi chợ phiên Hà Hạ  một ván, ván cắt thành to nhỏ cỡ quân mạt chược, năm miếng bán giá năm hào.
Điểm tâm Hà Hạ   mùi vị ngon, độ ngọt cũng thích hợp. Giá tiền một miếng một mao đối với thôn dân vội tới họp chợ thì  đắt,  nỡ mua thì lác đác, nhưng  buôn bán lên trấn  bày sạp thì  sẵn lòng. Bánh Hà Hạ   còn dư  chút nào.
Mà màn thầu bánh bao  bán mỗi  mỗi phiên chợ cũng đều  thừa .
Sạp ở chợ đều dọn sớm, ba giờ chiều,  tới  chợ đều lục tục về,  bán rong tới bày sạp cũng lục tục thu dọn.
Hà Hạ khoá cửa nhà, lấy chỗ bánh ú hôm qua gói xong đến cho Hà Hoằng Nghĩa.
Hà Hoằng Nghĩa đang thu dọn mấy  tre dùnv để bày sạp: “Anh.”
Nghe thấy âm thanh của Hà Hạ, Hà Hoằng Nghĩa  đầu qua: “Hạ Hạ.”
Hà Hạ ừm một tiếng, bước nhanh  qua: “Hôm nay  ăn thế nào?”
Nhắc đến việc  ăn của ,  mặt Hà Hoằng Nghĩa lộ  vẻ tươi : “Làm ăn  , quần áo hôm nay đem đến gần như đều bán hết .”
Hà Hạ gật gật đầu: “Ngày mai Đoan Ngọ , ngày Tết Đoan Ngọ   về  ?”
Tết Đoan Ngọ là ngày tết lớn, từng nhà đều đón vô cùng long trọng, ngoại trừ truyền thống gói bánh ú,   đều sẽ   nhiều món mà ngày thường  nỡ ăn.
Không  bắt đầu từ khi nào, Tết Đoan Ngọ cũng thành ngày mà  nhiều nhà mong  đoàn viên.
Ngày hôm qua Hà Hoằng Siêu về nhà một chuyến, đem đến cho Hà Hạ một ít bánh ú mà Bành Văn Tuệ , còn bảo Hà Hạ hôm nay ở chợ thì chuyển lời cho Hà Hoằng Nghĩa.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Mẹ bảo  ngày mai mang chị Hải Phương và Thanh Thanh trở về.” Hà Hạ    đưa bánh ú cho Hà Hoằng Nghĩa: “Đây là bánh chưng em gói, ngày hôm qua Tiểu Siêu về nhà cũng đem về cho em một ít bánh ú mà  gói, em chia cho  hai cái.”
Hà Hoằng Nghĩa trầm mặc nhận bánh ú,  với Hà Hạ: “Ngày mai  liền về.”