Bánh bao cậu làm đã bán hết, cậu dọn đồ về nhà, khi đặt đồ đạc xuống thì cưỡi xe chạy về nhà, lúc ngoài gặp thím Lý, Hà Hoằng Siêu báo tin tốt Hà Hạ đã sinh con cho thím Lý biết, nhận lời chúc mừng của thím Lý xong thì vui vẻ về nhà báo tin vui.
Bành Văn Tuệ đã tính sẵn ngày rồi, trứng gà đường đỏ cho ở cữ bà ấy cũng đã chuẩn bị xong từ sớm.
Nghe tin tức Hà Hoằng Siêu mang đến xong thì Bành Văn Tuệ lập tức đồ nhanh nhất có thể, rồi cầm lấy bọc quần áo cùng với trứng gà đường đỏ rồi vội vàng đón chuyến xe cuối cùng thị trấn. Hà Thụ Quốc đuổi kịp bà ấy, nghĩ thôi ngày mai lại đến.
Khi Bành Văn Tuệ đến thị trấn đã là buổi tối, trời tối rồi nên bà ấy thẳng đến bệnh viện, hỏi hộ sĩ trực ban số phòng Hà Hạ xong thì tới phòng bệnh của Hà Hạ ngay.
Hà Hạ đã tỉnh dậy, cô đang ngồi giường uống canh móng heo đậu tương, Lục Chinh Năng cẩn thận đút cho cô từng thìa một, cháu ngoại của bà thì đang nằm một chiếc giường khác, con trai, con dâu của bà cũng như bà cụ Lục đều đang vây quanh đứa bé.
Bành Văn Tuệ nhìn cháu ngoại, Hà Hạ đã uống canh xong, Lục Chinh năng rửa cặp lồng, Bành Văn Tuệ ngồi băng ghế kê bên cạnh giường, nhìn sắc mặt ́i nhợt của con gái thì lòng tràn đầy yêu thương.
"Có đau ?"
Hà Hạ nhìn Bành Văn Tuệ gật đầu lại lắc đầu: "Mới đầu thì đau, lúc thì đã đau tới mức tê liệt luôn rồi nên con chẳng còn cảm giác gì nữa."
Bành Văn Tuệ kéo tay Hà Hạ: "Con gái mẹ cực khổ rồi, để mẹ chăm sóc con ở cữ, con nghỉ ngơi cho thật tốt , đừng bận tâm chuyện gì cả."
Hà Hạ hít hít mũi: "Dạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-nguoc-xuoi-buon-ban-kiem-song/chuong-191.html.]
Vương Hải Phương vẫn luôn nhìn Bành Văn Tuệ vỗ về Hà Hạ nãy giờ, trong mắt chị ấy toàn là sự ước ao. Từ nhỏ Vương Hải Phương đã thích Bành Văn Tuệ, chị ấy cũng từng muốn mẹ mình được như Bành Văn Tuệ thì tốt rồi.
Bây giờ được chứng kiến Bành Văn Tuệ vẫn yêu thương Hà Hạ như trước, Vương Hải Phương mỉm cười nhìn chồng mình ôm con gái chỉ vào đứa bé đang ngủ giường.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cuộc sống dù có xoay chuyển như thế nào nhưng tất cả đều sẽ trở về quỹ đạo vốn có, tất cả đều giống như trước. Thật tốt.
Hà Hạ nằm viện hai ngày, khi xử lý vết thương một lần thì được về nhà. Ở cữ còn được một tháng, bên ngoài đã truyền tin tức đến, nghiêm trị bắt đầu rồi.
Tất cả các loại tội phạm từ xử phạt năng đến tội lưu manh, trộm cắp, cưỡng hiếp, cố ý gây thương tích, giết người đều bị phán tử hình.
Tin tức nghiêm trị truyền tới, đối với nhà họ Trương mà đây chắc chắn là sấm sét giữa trời quang. Mẹ Trương Thiên Bình chỉ sinh một đứa con trai là Trương Thiên Bình, từ nhỏ bà coi đứa con trai như bảo bối, từ bé tới lớn chỉ cần thứ gì Trương Thiên Bình mong thì bà sẽ liều mạng mang về cho .
Cha Trương Thiên Bình thì chẳng bản lĩnh gì, từ khi còn trẻ chuyện trong nhà đều do vợ ông quyết định, vợ ông cưng chiều con như , mặc dù ông ưa nhưng cũng chẳng quản , mặc dù khi vợ ông giúp Trương Thiên Bình ngược đãi Dương Đại Song ông chuyện đúng, nhưng ông cũng dám quản, chỉ thể mắt thấy tâm phiền. Khi Trương Thiên Bình bắt ông cũng từng nhờ vả quan hệ, vốn cho rằng chỉ là là bắt giam đơn giản, qua nửa năm, một năm là thể thả , kết quả chờ tin tưc nghiêm trị.
Nghe đươc tin tức , cha Trương Thiên Bình quan tâm gì cả, chạy tới đồn công an hỏi rõ. Sau khi Trương Thiên Bình cũng trong nghiêm trị hàng loạt, ông hồn xiêu phách lạc về nhà.
Mẹ Trương Thiên Bình thì ở trong sân chờ, cha Trương Thiên Bình thấy bà , cơn phẫn nộ kìm mà dâng trào, ông lên giơ tay lên tát Trương Thiên Bình một cái.
Cả đời Trương Thiên Bình từng chồng đánh, một cái tát bà mờ mịt hiểu gì: “Trương Thiết Trụ, ông điên ? Ông dám đánh bà đây hả? Bà đây liều mạng với ông.”
Vốn dĩ Trương Thiên Bình cũng là một tính khí , lập tức xông tới, cha Trương Thiên Bình đạp một phát ngã nhào đất: “ điên? , đúng là điên , nhà họ Trương cưới đàn bà đanh đá như bà đúng là xui tám đời. Không bà bây giờ Thủ Bình thế nào ? Nó sắp xử tử kìa, bà vui ? Đứa nhỏ Thủ Bình bao chứ, khi còn nhỏ ngoan ngoãn khôn khéo, cũng hiếu thuận, chính là bà phá hủy nó.”