Bây giờ  bước  mùa đông, mùa đông năm nay lạnh vô cùng, trời tối  nhanh, khi Lục Chinh Năng trở về từ đội vận chuyển cũng  tối thui .
Sau khi về Lục Chinh Năng cũng  vội  ăn cơm, mà tới phòng ngủ  vợ và con một cái . Hà Hạ ở cữ  trong chăn ấm áp, Lục Chinh Năng chờ tới khi   ấm áp hơn chút mới tiến tới mép giường xem con.
Hà Hạ chống lên giường  dậy: “Chinh Năng,   chọn tên cho con xong ?”
Lục Chinh Năng gật gật đầu: “Chọn xong , con chúng  sẽ tên là Triều Huy   ? Lục Triều Huy.”
Triều Huy (ánh bình minh) đối vãn hà (ráng chiều). Vô cùng .
Hà Hạ thì thầm cái tên Triều Huy  hai ,   đó  : “Cái tên   ,  tên mụ của cục cưng là gì? Không thể cứ gọi là cục cưng mãi  chứ?”
Lục Chinh Năng cũng  nghĩ xong tên mụ : “Gọi là Triều Triều. Nếu như   chúng   sinh đứa nữa thì sẽ gọi là Mộ Mộ, Triều Triều (sáng sớm) Mộ Mộ (hoàng hôn).”
Lục Chinh Năng  mỉm  Hà Hạ, cặp mắt đen bóng, đôi con ngươi sáng ngời  phảng phất như  ánh  đêm điểm tô. Hà Hạ   giường mặt đối mặt với , nghĩ tới ý nghĩ của Triều Triều Mộ Mộ,  mặt thoáng qua một rặng mây đỏ rực.
Lục Chinh Năng  nhịn  mà hôn Hà Hạ một cái,   xâm nhập sâu hơn, Hà Hạ  né đầu : “Đã lâu lắm em  đánh răng .”
Vào thời , ở cữ   nhiều quy củ,  thể tắm,  thể  gió,  thể rửa mặt,  thể đánh răng,  gần nhất Hà Hạ đánh răng cũng  là ngày đứa trẻ  đời .
Cũng may là  khi sinh con xong, mặc dù Hà Hạ ăn nhiều đồ bổ, nhưng mùi vị  tương đối thanh đạm, nên là cũng   bao nhiêu mùi.
Lục Chinh Năng thấy Hà Hạ thật sự kháng cự, tuy vô cùng  hôn cô, nhưng cũng thôi: “Mẹ chúng  nấu ăn xong ,   bưng tới cho em,  đói ?”
Trong  thời gian  ngày nào Hà Hạ cũng   giường ăn  ngủ, ngủ   ăn, đói thì cũng  đói, nhưng bây giờ Triều Triều vẫn còn đang trong giai đoạn b.ú sữa , sữa Hà Hạ  tính là nhiều, chỉ  đủ cho con bú,  nên một bữa cô cũng  dám nhịn: “Anh  bưng tới .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-nguoc-xuoi-buon-ban-kiem-song/chuong-194.html.]
Lục Chinh Năng ừ một tiếng,   về phía đứa bé: “Triều Triều, hôm nay   chứ?”
So với những đứa trẻ khác, Triều Triều cũng coi như là vô cùng hiểu chuyện,  thích  lóc  ầm, mỗi  đói chỉ ư ư hai tiếng, nếu như ư ư mà  thấy  khác phản ứng  thì  bé mới , Hà Hạ nghiêng đầu  con trai,  bằng mắt thường cũng  thể thấy  sự nhu hòa trong ánh mắt: “Cũng   gì cả,  b.ú sữa mấy , b.ú xong là ngủ.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Chinh Năng gật gật đầu: “Anh  bưng cơm cho em.”
Lục Chinh Năng  xuống tầng,  nhanh  bưng một bát canh gà tới cho Hà Hạ, canh gà  thanh và nhạt, ngoại trừ gừng thái lát và muối thì  cho thêm gì nữa, cũng   mùi vị gì cả, cơm thì  nấu chín , hạt nào  hạt nấy, ăn  trong miệng   mềm, ngoại trừ món   còn  một bát canh cơm rượu đường đỏ.
Hà Hạ  thích ăn bát canh gà , chỉ uống canh cơm rượu đường đỏ, chan canh thanh nhạt  cơm, thỉnh thoảng ăn một bát thịt gà, mùi vị cũng vô cùng thanh đạm, Hà Hạ vô cùng khát vọng  một bát nước tương để chấm.
Cứ chờ mong như , cuối cùng Hà Hạ cũng  tới ngày hết ở cữ.
Ngày hôm đó Hà Hạ dậy  sớm đánh răng rửa mặt.
Buổi trưa ăn một bữa chân giò  nước tương để chấm, Bành Văn Tuệ chuẩn  nước xông để Hà Hạ dùng khi hết ở cữ  giờ tý. (11h đêm tới 1h sáng)
Lục Chinh Năng dùng ni lông quây thành mành giống như một cái lều ở phòng vệ sinh trong phòng ngủ. Bành Văn Tuệ  mang nước thảo dược lấy từ bệnh viện mang về đun rót  chậu lớn trong lều ni lông ở tầng hai từ lâu , Lục Chinh Năng đặt một cái ghế gỗ trong chậu lớn, Hà Hạ mặc quần áo ngủ bằng bông vải    lên ghế, Lục Chinh Năng kéo mành lều xuống.
Nước  mới đun xong nóng vô cùng,  nước mang theo mùi thảo dược nồng đậm  nhanh  ngập tràn  bộ lều.
Hà Hạ  xông đến  mồ hôi  , chờ nước lạnh ,  nước tan hết thì Hà Hạ   từ trong lều, Lục Chinh Năng cầm một cái khăn tắm lớn chờ ở bên ngoài, Hà Hạ       bao lấy, mà  đó  liền bế ngang Hà Hạ lên, nhét  trong chăn.
Mới  xông xong thì  thể tắm ngay, Hà Hạ  trong chăn mà   đều là mồ hôi, Triều Triều ngủ say ở tận mép trong cùng của giường. Lục Chinh Năng cũng lên giường,  mới lên giường   hôn Hà Hạ,  hôn  gấp gáp, giống như là mưa sa bão táp mùa hè . Hà Hạ chỉ  thể  động chịu đựng.
Không  qua bao lâu, Hà Hạ cảm nhận  cơ thể Lục Chinh Năng  biến hóa, cô vỗ vỗ n.g.ự.c Lục Chinh Năng: “Bác sĩ ,   bốn mươi lăm ngày mới  thể .”
Lục Chinh Năng   thì buông Hà Hạ , kéo bàn tay nhỏ bé non mềm của Hà Hạ đặt lên chỗ nhô  ở cơ thể , dùng âm thanh khàn khàn  bên tai Hà Hạ: “Hạ Hạ, nó sắp nổ tung .”