Anh Bành Văn Tuệ đang múc canh gà trong bếp cho Hà Hạ một cái, đưa bánh bột mì nướng kẹp thịt của đến mặt Hà Hạ, Hà Hạ một hồi lâu, quả quyết từ chối.
Nếu như Triều Huy lớn hơn hai tháng nữa thì Hà Hạ cũng sẽ từ chối một miếng bánh vị ớt thơm ngon , nhưng bây giờ Triều Huy còn quá nhỏ, Hà Hạ dám mạo hiểm.
Lục Chinh Năng thấy cô từ chối, khuyên, nhưng Bành Văn Tuệ bưng canh , Lục Chinh Năng lập tức ngay ngắn , ăn ba miếng hết cái bánh bột mì nướng kẹp thịt trong tay.
“Mùi vị của bánh thật tệ, nếu như mang ngoài bán chắc chắn sẽ nhiều mua.” Hôm nay là đầu tiên Bành Văn Tuệ thấy tất cả quá trình Hà Hạ thịt kho, buổi tối còn dư một tí thịt kho, mặc dù nhiều, nhưng cho tới bây giờ thịt cũng từng rẻ, cứ cho trong nhà ăn như cũng lãng phí, Bành Văn Tuệ ăn mà vui vẻ, nhưng cũng đau lòng.
Một câu của Bành Văn Tuệ, cho mắt Hà Hạ sáng bừng lên.
Mùi thịt kho của các cô thấy thèm thuồng, nhiều tới mua, nhưng cũng càng nhiều tới hỏi giá, thấy đắt thì . Nếu như bánh mì nướng kẹp thịt thì giống . Chắc , thịt.
Chỉ là ý kiến cũng suy nghĩ cẩn thận , bây giờ một đồng hai hào một cân thịt, Hà Hạ mua đầu heo, tai heo thì giá cũng rẻ hơn đôi chút, tai heo chín hào, cũng kho cả chân giò, móng heo cùng, đây vốn chính là thứ , giá còn đắt hơn thịt heo bình thường một ít, mua nhiều giá sẽ ưu đãi hơn.
Tối nay Hà Hạ bánh bột mì nướng kẹp thịt là dùng bột mì Kiến Quốc , bánh bột mì nướng kẹp thịt thể nào dùng bột trộn cả bột ngô để , bên trong cho ít thịt , giá rẻ thì lời, còn giá đắt chắc chắn sẽ nào mua. Hà Hạ nghĩ chắc là .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-nguoc-xuoi-buon-ban-kiem-song/chuong-196.html.]
Lục Chinh Năng cũng bây giờ Hà Hạ vất vả như : “Mẹ, còn thừa ít thịt cũng chẳng cả, tiết kiệm tiền mua thịt cho nhà chúng ăn, hơn nữa bánh bột mì kẹp thịt nhà chúng ăn thì còn , nhưng thịt kho nhà chúng bán vốn dĩ cũng rẻ gì , giờ mà bán bánh bột mì nướng kẹp thịt chắc chắn giá cả sẽ thể thấp .”
Bành Văn Tuệ Lục Chinh Năng như , nghĩ cũng , thế là gì nữa.
Ngày hôm Hà Hoằng Nghĩa đưa Trương Thanh Thanh tới, đuổi bắt xe cho kịp chợ, Vương Hải Phương ở lưng cũng lên một chiếc xe. Bành Văn Tuệ ở sạp bán thịt kho ở cổng nhà thấy rõ ràng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tính toán thời gian, Hà Hoằng Nghĩa và Vương Hải Phương đăng ký kết hôn cũng hơn nửa năm , hai bận rộn cả ngày, tiền thì kiếm ít, nhưng Bành Văn Tuệ bế cháu trai thì cứ chậm chạp mãi tiến triển gì. Trong thời gian Hà Hạ ở cữ chỉ cần Hà Hoằng Nghĩa tới, Bành Văn Tuệ sẽ hai câu là thúc giục chuyện sinh con. Làm Hà Hoằng Nghĩa dọa sợ dám ở nhà Hà Hạ nhiều nữa.
Bây giờ Bành Văn Tuệ đang than vắn thở dài. Nếu như Triều Huy ư ư hai tiếng thì Bành Văn Tuệ còn than thở một hồi nữa đó.
Sau khi ở cữ xong, việc hồi phục sinh của Hà Hạ đưa trong lịch trình hàng ngày, đời cháu dâu của Hà Hạ sinh con, khi ở cữ xong thì mỗi ngày đều vận động một lúc, mỗi ngày đều đeo nịt bụng, bây giờ đai nịt bụng, Hà Hạ tới cửa hàng bách hóa mua một cuộn vải chun co giãn về, về nhà một cái nịt bụng quá chặt, mỗi ngày thêm một vài động tác squat nâng mông. Những động tác cô cũng nhẹ nhàng, dám dùng lực quá lớn.
Hà Hạ hết ở cữ mấy ngày là Lục Chinh Năng lái xe, nhiều nơi, lúc về Triều Huy cũng sắp hai tháng . Mùa đông ở phía nam lạnh thấu xương, mỗi khi gió bắc thổi qua, bất luận là mặc nhiều quần áo thế nào thì cũng đều như mặc gì , lạnh đến nỗi run lẩy bẩy.
Bành Văn Tuệ thắp lửa trong phòng lên, vì mỗi ngày phạm vi hoạt động của mấy Hà Hạ đều chỉ ở xung quanh đống lửa.
Triều Huy hai tháng, ban đêm thì ngủ cùng với Hà Hạ, hôm đó Hà Hạ dậy sớm như ngày, cô rửa mặt , khi trở thì Triều Huy dậy , đôi mắt long lanh mở to quanh, đôi mắt của bé đen to, giống như quả nho tím Hà Hạ ăn lúc mang thai . Hà Hạ tiến tới hôn lên mặt Triều Huy một cái.