Bỗng nhiên Triều Huy ha ha, Hà Hạ lập tức sửng sốt, ngay đó phản ứng , kích động thôi, cô chạy tới cửa cầu thang: “Mẹ, bà nội, , bà nội!”
Bành Văn Tuệ đang nấu cơm trong phòng bếp, Hà Hạ gọi lớn tiếng như , còn tưởng rằng xảy chuyện gì, cầm xẻng xào chạy , bà cụ Lục chậm hơn bà một bước, khi Bành Văn Tuệ chạy lên tầng thì bà cụ Lục mới mò lên cầu thang.
“Làm , ?” Bành Văn Tuệ và bà cụ Lục đồng thời lên tiếng.
Hà Hạ kích động với bọn họ: “Triều Huy . Mới con chọc nó, nó lập tức ha ha lên.”
Bành Văn Tuệ và bà cụ Lục thở phào nhẹ nhõm, Bành Văn Tuệ tức giận dí trán Hà Hạ: “Chỉ chút chuyện thôi ? Mẹ còn tưởng rằng nữa chứ, sợ hết cả hồn, , còn đang nấu ăn kìa, xuống đây.”
Bà cụ Lục cũng theo : “Bà cũng xuống đây, bà còn hái xong hành lá .”
Bành Văn Tuệ đỡ bà cụ Lục xuống tầng, Hà Hạ ở đầu cầu thang ngây dại, phản ứng của Bành Văn Tuệ và bà cụ Lục quá bình thường, Hà Hạ vạn vạn thể ngờ tới.
“Chẳng lẽ là con chuyện bé xé to ?” Hà Hạ lẩm bẩm trở về phòng, quần áo, tã cho Triều Huy ở giường, cởi quần áo cho bé b.ú một bữa mới bế bé xuống tầng, Bành Văn Tuệ nấu xong mì sợi .
Ăn mì sợi xong Hà Hạ phòng bếp thịt kho, Bành Văn Tuệ và bà cụ Lục bế Triều Huy, nhỏ giọng chọc bé , bé liền một tiếng, hai lập tức vui vẻ giống như một đứa trẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-nguoc-xuoi-buon-ban-kiem-song/chuong-197.html.]
Hà Hạ thấy từ cửa sổ phòng bếp, cũng theo.
Lục Chinh Năng về buổi chiều, ngoại trừ còn dượng Hà tới nữa. Sau mấy ngày dượng Hà thương lượng với cô Hà thì cuối cùng quyết định mua đất xây nhà ở huyện thành.
Trong thời đại dượng Hà cũng coi như là tài xế tiền lương cao nhất, tiền tích cóp trong hai mươi năm qua cũng ít, dượng Hà cũng sớm an cư ở huyện thành . với sự đời như , nhà ai cũng đều thiếu nhà, đất cũng xây, khi đó vẫn là thời đại của tem phiếu, mua cái gì cũng cần phiếu, quả thật tiền là thứ hàng hóa duy nhất lưu thông.
Sau năm tám mươi, nhiều xây nhà trong huyện thành, dượng Hà liền khuyên cô Hà tới huyện thành, cô Hà đánh c.h.ế.t cũng , cho dù cô thấy nhà Hà Hạ như thì cô cũng tới. Đời cô Hà tới huyện thành an cư cũng là năm chín mươi .
Vân Mộng Hạ Vũ
Dượng Hà mua đất, Bành Văn Tuệ là vui vẻ nhất.
Hà Hạ chồng, mắt bà cụ Lục , ý chí hướng về sự nghiệp của cô cũng lớn, khi thương lượng với Lục Chinh Năng, liền mời Bành Văn Tuệ tới trông con giúp, bản Bành Văn Tuệ cũng nỡ thấy con gái khổ cực như , liền thời thế ở , khi Triều Huy hai tuổi, Bành Văn Tuệ tính tới việc rời . Cả ngày bà ở nhà trông cháu, bên ngoài lạnh, quả thực là Bành Văn Tuệ tính bên ngoài xã giao với khác, tới tháng hai, ngoại trừ bác gái Liêu ở bên cạnh thì bà hề thiết đặc biệt với bất kỳ ai khác cả.
Bành Văn Tuệ và cô Hà quan hệ , nghĩ tới qua một thời gian ngắn nữa cô Hà sẽ tới thì Bành Văn Tuệ vui vẻ.
Bác gái Liêu ở huyện thành lâu, quan hệ rộng rãi, hỏi bà chuyện mua đất là chính xác nhất, thể nào sai, tới hai tiếng, bác gái Liêu giới thiệu cho dượng Hà một mảnh đất thổ cư, cách nhà Hà Hạ xa, bộ năm phút là tới, buổi chiều dượng Hà lập tức tới Cục đất đai sang tên.
Dượng Hà về nhà báo tin mừng cho cô Hà, buổi tối Vương Hải Phương và Hà Hoằng Nghĩa dẫn Trương Thanh Thanh tới, mấy ngày nay sức khỏe của Vương Hải Phương , chỉ ở nhà ngoài dọn hàng bán, tối nay hai tới là để báo tin mừng, Vương Hải Phương mang thai.