Bành Văn Tuệ đến chỗ Vương Hải Phương ở, bữa sáng bên nhà đành để Hà Hạ .
Tối hôm qua khi ngủ Hà Hạ lên men bột, buổi sáng dậy vườn vài bó hẹ bánh rán nhân hẹ, phối với một ít dưa muối, một chén cháo kê vàng, bữa sáng liền giải quyết.
Triệu Hiểu Đình cách vách hôm nay cũng ăn cơm trễ, ăn xong tới tìm Hà Hạ một đến tiệm.
Cô thấy Hà Hạ mặc áo sơ mi thì ánh mắt sáng lên: “Chị dâu, quần áo chị thật là đó.”
Hà Hạ một tay ôm Lục Triều Huy, một tay cầm túi đựng váy: “Đẹp ? Tối hôm qua chị suốt đêm, cũng cho em một bộ, bất quá của em là váy, em xem.”
Triệu Hiểu Đình lấy trong túi bộ váy cho xem, ánh sáng trong mắt càng sâu: “Chị dâu chị đợi em, em quần áo.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hà Hạ ừm một tiếng, Triệu Hiểu Đình chạy bịch bịch về nhà, nhanh liền xong váy.
Váy Hà Hạ cho Triệu Hiểu Đình là cổ vuông, khiến cổ và xương quai xanh của cô lộ ngoài. Mặt Triệu Hiểu Đình tròn, nhưng xương quai xanh , vì để phối với bộ váy , cô còn đeo thêm vòng cổ.
“Chị dâu, bộ váy thật là .” Triệu Hiểu Đình vô cùng lòng.
Hà Hạ cũng lòng với tay nghề của : “Đi thôi, còn sớm nữa.”
Hai tới tiệm, Bành Văn Tuệ và Vương Hải Phương cũng tới, Vương Hải Phương váy, Bành Văn Tuệ dẫn Triều Huy chơi, quần áo xong ba khen ngợi một lượt, từng trở về tiệm bắt đầu một ngày bận rộn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-nguoc-xuoi-buon-ban-kiem-song/chuong-206.html.]
Khoảng thời gian bận nhất của buổi trưa trôi qua, Vương Hải Phương và Triệu Hiểu Đình hẹn mà cùng tìm Hà Hạ: “Chị dâu, hôm nay khách tới tiệm mua đồ đều hỏi bộ váy của em là mua ở , còn vài đồng ý bỏ mười đồng để mua một bộ đó.”
Triệu Hiểu Đình là trẻ nhất trong ba Hà Hạ, cũng là hoạt bát nhất, cô dứt lời, Vương Hải Phương liền : “Bên chỗ chị cũng , nhiều mang thai thấy chị mặc bộ cũng hỏi chị ở bán.”
Hà Hạ dùng khăn lông lau mồ hôi: “Chỗ em cũng khác lắm, vài cũng tới hỏi.” Người tới chỗ Hà Hạ mua thịt kho phần lớn là bà chủ gia đình, bà chủ trẻ tuổi nhiều, nhu cầu theo đuổi thời trang của bọn họ là thứ Hà Hạ tưởng tượng .
Vương Hải Phương chủ ý mà cân nhắc cả buổi sáng: “Hạ Hạ, chị và em là buôn bán quần áo, đó, năm nay bọn chị xuống Quảng Châu lấy hàng, hàng bên đó càng ngày càng đắt. Chị và em cũng tích cóp ít tiền, đây bọn chị đang cân nhắc mở một xưởng nhỏ ở đây, chuyên sản xuất quần áo mang nhãn hiệu của .”
“Máy may gì đó đều dễ tìm, chỉ là kiểu dáng quần áo thì bọn chị vẫn nghĩ nên kiểu nào, em xem ba món quần áo em hôm qua đều , thể đưa bản vẽ cho bọn chị sản xuất ? Em đầu tư kỹ thuật, đến lúc đó lợi nhuận của mấy món quần áo chúng chia đôi.”
Vương Hải Phương những lời chút ngượng ngùng.
Trước khi cô mang thai cùng Hà Hoằng Nghĩa đến tỉnh thành một , đó đến tỉnh thành cô thấy ở tỉnh thành một cửa tiệm, cửa tiệm đó tường bằng kính, bên bờ tường giả với các tạo hình khác , quần áo mặc cơ thể giả trông . Ngoại trừ tivi thì đây là đầu tiên Vương Hải Phương thấy bộ quần áo như thế .
Cũng kể từ ngày hôm đó, Vương Hải Phương liền bắt đầu nảy ý tưởng bán quần áo do tự . Chỉ là mặc dù cách nghĩ nhưng khó để thực thi, cô may quần áo nhưng quần áo so với những quần áo cô bán hiện tại cũng gì khác biệt. Cô cũng cố tình tìm hiểu qua, khi tìm hiểu cô mới thì thế giới vốn dĩ vẫn một ngành nghề tên là nhà thiết kế thời trang. Những nhà thiết kế thời trang học lực cao, một tháng lương cao đấy, Vương Hải Phương tự cho rằng nhiều vốn như thế để mời nhà thiết kế thời trang.
Hà Hạ xuất hiện trong lúc cô sắp từ bỏ.
Quần áo của Hà Hạ đều may dựa quần áo từng thịnh hành , cô cũng chỉ theo mẫu sẵn mà thôi, nếu như bảo cô thật sự dùng giấy vẽ để thiết kế thì cô cũng : “Chị Hải Phương, chị cũng là em, thiết kế thời trang em thật sự , mẫu mã bộ quần áo nếu như chị cảm thấy thì chị thể lấy để là .”
Vương Hải Phương nghĩ cũng nhưng cô cảm thấy tiền cũng đưa cho Hà Hạ, cho dù là chị em ruột thì những thứ cũng phân chia thật rõ ràng.
Chuyện cứ thế quyết định xong.