Mắt thấy thời gian còn sớm, hai mới từ khách sạn. Lúc mặt Hà Hạ tràn ngập gió xuân, Lục Chinh Năng cũng thỏa mãn, vô cùng vui vẻ. Đối diện khách sạn một tiệm bánh ngọt mới mở. Rốt cuộc lúc Hà Hạ và Lục Chinh Năng mới nhớ tới thằng nhóc nhà , liền tới tiệm bánh ngọt mua cho bé một cái bánh ngọt nhỏ.
Mua bánh ngọt nhỏ xong, Hà Hạ và Lục Chinh Năng khỏi tiệm bánh ngọt, ngẩng đầu lên thấy Triệu Hiểu Đình kéo đàn ông Hà Hạ thấy hôm qua từ khách sạn. Hà Hạ thấy, tất nhiên Lục Chinh Năng cũng thấy.
Anh trầm mặt xuống, Triệu Hiểu Đình và mật mật xa dần, với Hà Hạ: “Hạ Hạ, em về nhà , về đội vận chuyển một chuyến.”
Hà Hạ khéo léo gật đầu: “Được, về sớm chút, em món nộm thích ăn nhất chờ về.”
Lục Chinh Năng tới đội vận chuyển, khi bận rộn xong mới nhớ tới chuyện Hà Hạ , gọi điện thoại tới khách sạn Hầu Tử ở nơi các tỉnh phía đông xa xôi. Tối hôm qua Hầu Tử mới uống rượu với khách hàng tới tận nửa đêm, bây giờ mới tỉnh ngủ.
Lục Chinh Năng và Hầu Tử là em nhiều năm , giữa bọn họ cũng cần vòng vo giả bộ gì, chỉ dùng ngôn từ đơn giản chuyện hình như Triệu Hiểu Đình khác ở bên ngoài với Hầu Tử.
Hầu Tử xong trầm mặc lâu mới với giọng khàn đặc: “Em Chinh, chờ em xong việc em sẽ lập tức trở về.”
“Ừ, chăm sóc bản cho .”
“Dạ.”
Cúp điện thoại, Hầu Tử lấy một điếu thuốc từ tủ đầu giường châm lửa, mặt cảm giác hút thuốc.
Hai ngày , cuối cùng chuyện ăn của Hầu Tử cũng bàn bạc xong, chọn máy bay đắt đỏ để tới tỉnh thành, xe lửa từ tỉnh thành về huyện thành.
Lúc về đến nhà là năm giờ rạng sáng, trời mới tờ mờ sáng, về nhà mà kinh động tới bất cứ ai, Triệu Hiểu Đình ở trong phòng ngủ.
Hầu Tử bậc cửa ở cổng nhà , hút hết điếu thuốc tới điếu thuốc khác, để cho chờ lâu, trời còn sáng hẳn, Triệu Hiểu Đình trở về cùng với đàn ông đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-nguoc-xuoi-buon-ban-kiem-song/chuong-212.html.]
Triệu Hiểu Đình ngờ Hầu Tử sẽ trở về hôm nay, cũng ngờ chuyện của mình và Chu Tường lại bị Hầu Tử phát hiện nhanh như vậy.
Cô nhìn Hầu Tử mặt đổi sắc thì nóng nảy bước lên nói: "Hầu Tử, em giải thích."
Hầu Tử kéo tay Triệu Hiểu Đình đang nắm tay mình: "Giải thích? Được, cô giải thích , người đàn ông này là ai?"
Triệu Hiểu Đình đã nghĩ lí do để thoái thác từ sớm: "Không phải là ở nhà ? Em đam mê mạt chược, vậy nên tối hôm qua đánh suốt đêm, đến lúc gần sáng bọn em mới nghỉ, ấy cũng là một chân bài, đúng lúc tiện đường về với em nên bọn em chung về nhà."
Hầu Tử nhìn Triệu Hiểu Đình một lúc lâu rồi lại hỏi người đàn ông đang do dự muốn lại dám : "Là vậy phải ?"
Người đàn ông cũng ngờ đang lén phén với vợ nhà người mà bị chồng người bắt ̣i trận, bây giờ đang rất sợ, hai chân run run, Hầu Tử hỏi , gật đầu liên tục: "Đúng, chúng là bạn chơi bài, tiện đường về chung thôi."
Hầu Tử nở nụ cười: "Được, vậy hai người đưa đến gặp những người đã đánh mạt chược suốt đêm hôm qua với hai người , hỏi thử xem xem."
Vân Mộng Hạ Vũ
Hầu Tử vừa dứt lời, Triệu Hiểu Đình và Chu Tường biến sắc, tối hôm qua Triệu Hiểu Đình và Chu Tường vốn dĩ có đánh mạt chược, thậm chí đã mấy ngày rồi hai người còn nhìn đến cái bàn mạt chược nữa, nếu Hầu Tử thật sự tìm mấy người đó, còn phải là họ sẽ chết nhanh hơn à?
Triệu Hiểu Đình chột dạ, càng chột dạ, cô càng hùng hồn, cô tức giận chỉ trích Hầu Tử: "Hầu Tử, ý là gì, có phải tin em ? Em thật sự ngờ lại là người như thế."
Triệu Hiểu Đình nhìn Hầu Tử bằng ánh mắt vô cùng tức giận, cứ như Hầu Tử đã phạm phải tội ác ̀y trời vậy.
Hầu Tử cười ha hả, tiếng nói chuyện của bọn họ đã đánh thức hàng xóm xung quanh, mọi người đều mở cửa xem náo nhiệt, Hầu Tử nhìn Triệu Hiểu Đình: "Cô cảm thấy cô xứng đáng để tin tưởng cô hả?"
Lúc này Hà Hạ và Lục Chinh Năng , thấy mọi xem náo nhiệt nhiều như vậy, Hà Hạ kéo Triệu Hiểu Đình và Hầu Tử: "Có chuyện gì về nhà nói, đứng đây để người cười cho à?"
Hầu Tử và Triệu Hiểu Đình nhìn lướt qua xung quanh, hai người cũng muốn mất mặt trước nhiều người, thế là thuận theo bị Hà Hạ đẩy vào trong sân.