Làm việc bên ngoài nửa năm, về ăn tết cũng chỉ mang về hai trăm đồng, còn  nhiều bằng tiền tiêu vặt một tháng  khi cô  gả cho Hầu Tử. Một tháng  chỉ  hai ngày nghỉ ngơi, mỗi ngày đều mệt gần chết, nào  thoải mái bằng lúc còn ở bên cạnh Hầu Tử một ngày ngủ đến mặt trời cao ba sào mới dậy,  cũng chẳng  chuyện gì  còn  thể chơi mạt chược chứ?
Triệu Hiểu Đình thật sự là  chịu nổi cuộc sống khổ sở như . Cô  cũng  hỏi thăm rõ ràng , từ  khi ly hôn với cô  thì Vương Hầu cũng vẫn  kết hôn,   còn  mở siêu thị ở thành phố.
Mở siêu thị ở huyện thành một tháng  thể lãi  hai, ba ngàn, nếu như  mở một siêu thị nữa thì sẽ  bao nhiêu tiền? Vừa tính toán một chút, Triệu Hiểu Đình  hít thở  thông. Kể từ  khi kiếm tiền  gian khổ, Triệu Hiểu Đình mới hiểu  tầm quan trọng của tiền tài. Cô  bắt đầu hối hận.
Nếu như   cô   mỡ heo lấp não,   cám dỗ nhất thời thì   cô   thể phản bội Hầu Tử chứ?
Mỗi khi  trằn trọc trở   giường, Triệu Hiểu Đình  bắt đầu suy nghĩ bậy bạ, cô  nghĩ, nếu như lúc đó cô  giấu giếm chuyện của  với Chu Tường  hơn chút là  ,  thì chuyện của cô  và Chu Tường cũng sẽ   phát hiện, cô  cũng  cần  ly hôn với Hầu Tử,  tiền Hầu Tử kiếm   cũng vẫn là của cô . Nếu như cô  hạ sinh một đứa con trai hoặc là con gái cho nhà họ Vương,  chẳng  nhà họ Vương còn cung phụng cô  lên tận trời  ?
Triệu Hiểu Đình càng nghĩ càng khó chịu. Ngày     Quảng Đông, nghĩ tới nghĩ lui, Triệu Hiểu Đình chuẩn   tới cầu xin nhà họ Vương.
So với hình ảnh thời thượng của Triệu Hiểu Đình năm ngoái, thì bây giờ Triệu Hiểu Đình  khác gì những cô gái trẻ bình thường  phố. Bởi vì  trả   tiền kiếm  cho cha , chặn miệng chị dâu , trong nửa năm nay Triệu Hiểu Đình còn  mua nổi một bộ quần áo mới. Mà tiền lương của cô   mới  phát    họ cô  cầm , khi thật sự  hết tiền thì cô  còn bán hết tất cả những bộ quần áo thời thượng mua ở nhà họ Vương  nữa.
Bây giờ cô  mặc một cái áo blazer màu vàng nghệ, quần cũng là một chiếc quần lao động màu xanh lam, chẳng khác gì mấy cô gái  đường cả, quả thực cũng   là  . Vừa so sánh với Hà Hạ đang mặc áo bành tô màu đỏ, càng  cho Triệu Hiểu Đình thấy khó chịu.
Chẳng bao lâu nữa thì gu thời trang của cô  ngay cả Hà Hạ cũng sẽ  sánh nổi.
Hà Hạ  Triệu Hiểu Đình một cái, cũng  tính chào hỏi cô : “Bác gái, cháu về đây ạ, hai ngày nay Triều Triều  bệnh còn  hết nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-nguoc-xuoi-buon-ban-kiem-song/chuong-222.html.]
Bác gái Liêu  với cô bằng chất giọng ôn hòa: “Đi , lát nữa bác sẽ sang thăm nó chút, thật tội nghiệp,   bệnh thì   cũng trở nên ỉu xìu .”
“Dạ,  cháu ở nhà chờ bác.” Hà Hạ về nhà.
Trong nháy mắt nét mặt vui vẻ của bà  với Hà Hạ  biến mất  bộ, bà  cau mày: “Nói , rốt cuộc là cô tới  gì?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Triệu Hiểu Đình há miệng ,  gọi , nhưng  vẻ mặt sa sầm của bác gái Liêu, cô  thật sự  dám gọi: “Cháu tới thăm Hầu Tử một chút ạ.”
Vào thời khắc , Triệu Hiểu Đình hy vọng  và Hầu Tử  một đứa con  bao, như  thì cô   thể mượn cớ tới nhà họ Vương . Triệu Hiểu Đình  bắt đầu hối hận.
Triệu Hiểu Đình còn  mặt mũi hỏi tới Hầu Tử, mặt bác gái Liêu càng đen hơn: “Mau cút cho bà đây, con trai  vẫn khỏe,  cần cô thăm nom. Còn  cút nữa là bà đây sẽ dùng chổi đuổi cô  đó.”
Sự lợi hại của bác gái Liêu Triệu Hiểu Đình  từng  lĩnh giáo . Thấy Hầu Tử   ở nhà, Triệu Hiểu Đình cũng  dám nán  lâu, mặt trắng bệch rời .
Bây giờ đang là buổi trưa, hàng xóm láng giềng đều đang  bên ngoài,   chứng kiến chuyện  thì  cần  lo về đề tài tám chuyện mười ngày  .
Những   quan hệ khá  với bác gái Liêu thấy bóng lưng ảo não chạy  của Triệu Hiểu Đình, gân cổ lên hô: “Chị Liêu, hôm nay Hầu Tử nhà các chị  ngoài xem mắt thế nào  hả?”
Nói tới chuyện  bác gái Liêu  vui vẻ: “Ổn , chắc là một thời gian nữa sẽ mời   uống rượu mừng. Lần    tới uống rượu mừng cũng  cần đem theo quà cáp gì , chỉ cần  tới là .”
Năm ngoái Triệu Hiểu Đình và Hầu Tử kết hôn, hàng xóm láng giềng tới ăn cỗ cũng  mang theo quà , bây giờ    thể tới ăn chùa là   đều vui vẻ. Nghị luận  rộn ràng.