Triệu Hiểu Đình còn xa, mấy hàng xóm chuyện cũng cố tình nhỏ , tất nhiên cô cũng tiếng, sắc mặt cô tái nhợt, xanh mét, cô ngờ Hầu Tử xem mắt nhanh như .
Hầu Tử cũng thứ lành gì, mới ly hôn hơn nửa năm chờ nổi là tìm mới .
Triệu Hiểu Đình cảm thấy phản bội, cô về phía , trong ngõ hẻm chờ Hầu Tử.
Hầu Tử vui vui vẻ vẻ trở về, Triệu Hiểu Đình ngăn cản.
Triệu Hiểu Đình tức giận chắn đường của Hầu Tử, Hầu Tử thu hồi nụ mặt, bình tĩnh lạnh lùng Triệu Hiểu Đình.
Vẻ mặt như giống bác gái Liêu như đúc, Triệu Hiểu Đình căm ghét vẻ mặt như : “Vương Hầu, là một kẻ phụ lòng, mới ly hôn bao lâu mà đợi nổi tìm mới ? Không là thích nhất hả?”
Hầu Tử mạch não của Triệu Hiểu Đình sợ ngây : “Triệu Hiểu Đình, cô bệnh ? ly hôn với cô, tìm tìm đối tượng thì liên quan gì tới cô hả? Cô cũng đừng những lời khó như , ban đầu ly hôn với cô là vì lý do gì, chính cô ? Chẳng lẽ do cô lẳng lơ ngoại tình với bạn trung học bắt hả? Bây giờ cô tới mặt ngược là ?”
“Lại tới chuyện thích cô, đúng là khi cô ngoại tình thích cô thật. con nó cô cũng đội nón xanh cho mà còn thích cô, điện ? Là chê đầu đủ xanh hả? Mau cút cho ông đây, ông đây đánh phụ nữ, cô đừng ép đánh cô.”
“Còn nữa, với cô chẳng còn một xu quan hệ nào cả, gặp đường cứ coi như quen . nếu như cô còn đến mặt linh tinh vớ vẩn thì ông đây sẽ đánh c.h.ế.t cô.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-nguoc-xuoi-buon-ban-kiem-song/chuong-223.html.]
Hầu Tử xong cũng rời .
Trên đường phố ở huyện thành đến , khi Triệu Hiểu Đình ngăn Hầu Tử ít dừng bước , khi Triệu Hiểu Đình hắt nước bẩn lên Hầu Tử thì ánh mắt của những xem náo nhiệt đều sai sai. Bây giờ Hầu Tử vài ba lời rõ chuyện , ánh mắt Triệu Hiểu Đình đều mang theo khinh bỉ. Có mấy đàn ông tính tự luyến cao chút liền cách xa Triệu Hiểu Đình một đoạn, chỉ sợ cô quấn lấy.
Hầu Tử về đến nhà, tức giận kể chuyện với bác gái Liêu, bác gái Liêu ngờ tới Triệu Hiểu Đình dám láo mặt như , bà xắn tay áo lên cửa, kéo mấy chị em quan hệ với bà tới nhà họ Triệu, ở cửa nhà họ Triệu, bà chống nạnh mắng hết nhà họ Triệu một lượt.
Mới nửa năm, ở trong thôn chuyện của Triệu Hiểu Đình còn dịu , bây giờ thông gia tìm tới tận cửa mắng, còn mắng vì con gái nhà vô liêm sỉ dây dưa với con rể . Cha Triệu Hiểu Đình cũng cần mặt mũi, cũng phân rõ trái. Một chữ cũng dám .
Bác gái Liêu mắng sảng khoái xong thì trở về.
Còn cha , trai, chị dâu Triệu Hiểu Đình tức giận gần chết, Triệu Hiểu Đình sướt mướt trở về từ huyện thành, cha Triệu Hiểu Đình cầm cây chổi ở cạnh cửa lên chỉ Triệu Hiểu Đình : “Mày như thì còn thể thống gì nữa chứ, cũng ly hôn mà mày còn mặt dày mày dạn dây dưa. Bà đây tìm một nhà chồng như cho mày mà mày còn , còn chuyện sai trái với nhà nữa chứ.”
“Ly hôn , mày hối hận. Triệu Hiểu Đình, tao và cha mày cũng là quá nuông chiều mày, cái tính của mày là giống ai hả? Mày cho rằng mày là thiên tiên hả? Hay là mày cho rằng mày là thượng đế? Là ai cho mày cái tự tin để mày cho rằng là khi mày cắm sừng cho còn thể oán hận mà ở nguyên đó chờ mày. Mày hối hận, mày đầu là chấp nhận mày vô điều kiện hả?”
“Mày là cái thá gì?” Mẹ Triệu Hiểu Đình càng nghĩ càng giận, lực đánh cây chổi tay càng mạnh hơn, Triệu Hiểu Đình tránh .
Hai chị dâu của cô bế con ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, cha cô , trai cô thì đến cũng cô một cái.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chị dâu cả của Triệu Hiểu Đình sinh một cô con gái, bây giờ là tầm bốn năm tuổi hiểu việc xung quanh , chị dâu cả Triệu kéo con gái chị , Triệu Hiểu Đình đánh, lạnh lùng : “Tiểu Phương, con nhớ cho kỹ, vĩnh viễn biến thành tự luyến thái quá như cô của con.”