Trọng Sinh, Ta Ngược Xuôi Buôn Bán Kiếm Sống - Chương 227

Cập nhật lúc: 2025-08-27 22:49:18
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Triều Triều ăn no ngủ kĩ, hôm sinh nhật có cân cho cậu bé thì giờ cậu bé đã nặng hơn 40 cân. Bình thường Hà Hạ rất ít khi bế cậu bé, giờ chợt phải bế nó thì cảm thấy rất mệt.

Đến bệnh viện huyện, bác sĩ khoa cấp cứu đang hạ sốt cho bà cụ Lục. Hà Hạ thở hồng hộc chạy đến, Lục Chinh Năng lập tức bước tới bế Triều Triều: "Sao bế cả Triều Triều thế?"

"Để nó ở nhà một mình yên tâm, bà nội thế nào rồi?"

Lục Chinh Năng xoa xoa mái tóc mềm mại của con trai: "Bác sĩ nói , chỉ bị cảm lạnh nên nóng lên thôi, tiêm thuốc hạ sốt rồi uống thuốc là được."

Sức khỏe của người gia và sức khỏe của trẻ con đều giống , rất là yếu ớt. Trên đường cõng bà cụ Lục đến bệnh viện, lòng Lục Chinh Năng vô cùng mờ mịt và bất lực.

Hà Hạ thở hổn hển đến phòng cấp cứu xem thử rồi nói với Lục Chinh Năng: "Bà nội lớn tuổi, chúng để bà ở bệnh viện vài ngày , nhân tiện làm kiểm tra sức khỏe cho bà nội luôn, năm ngoái em nói bà khám sức khỏe một chuyến mà nói gì bà cũng chịu ."

Hà Hạ nhắc thì Lục Chinh Năng đã quên béng luôn chuyện này, ừ một tiếng: "Để tìm bác sĩ nói một tiếng, hai mẹ con ở đây chờ ."

"Được."

Lục Chinh Năng bỏ Triều Triều xuống rồi chạy . Giường bệnh trong bệnh viện lúc này vẫn còn trống, mọi người bị bệnh, có thể ở nhà được thì ở nhà, chịu nổi rồi mới tìm thầy thuốc, thật sự chịu nổi rồi mới đến bệnh viện, Lục Chinh Năng đăng kí nhập viện, người lập tức xử lý thủ tục cho bà ấy nằm viện.

Hà Hạ dẫn Triều Triều đến phòng cấp cứu, bà cụ Lục đã tỉnh từ lúc còn ở đường, bây giờ điều dưỡng đang đặt kim truyền nước cho bà ấy, bà ấy tiếng của Hà Hạ thì đầu về phía cô, Hà Hạ ngồi bên cạnh bà ấy, Triều Triều ghé vào đùi bà cụ Lục, lúng búng hỏi: "Bà cố, chích kim bà có đau ạ?"

Triều Triều vô cùng khỏe mạnh nên ba năm nay cực kỳ bớt việc, cậu bé bị bệnh bao giờ nên khi chỉ tiêm thuốc từ hồi nhỏ xíu, lần trước cậu bé thấy người tiêm thuốc là khi Thần An bị bệnh nên phải tiêm vào mông, lúc đó Thần An khóc lóc rất thảm thiết.

Cậu bé dùng xe đồ chơi để dỗ dành mà cũng được, nghĩ đến đây, Triều Triều vội vã thổi thổi tay gắn kim tiêm của bà cụ Lục: "Đau đớn biến hết , đau đớn biết hết ~"

Trái tim bà cụ Lục như được sưởi âm, bà ấy đưa tay xoa đầu Triều Triều: "Bà cố đau, Triều Triều có buồn ngủ ?"

Thằng bé ngủ đủ, tinh thần sảng khoái, vừa rồi cậu bé còn buồn ngủ chút, nhưng đến bây giờ mệt mỏi gì: "Bà cố, cháu buồn ngủ ạ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-nguoc-xuoi-buon-ban-kiem-song/chuong-227.html.]

Bà cụ Lục kéo Triều Triều nói với Hà Hạ: "Sao lại mang cả Triều Triều đến đây? Bà chỉ bị cảm chút xíu thôi mà, truyền nước cũng lãng phí, ở nhà uống thuốc mồ hôi là ngày mai tự khỏi ấy mà."

Bà cụ Lục có ý trách cứ mấy người Hà Hạ, điều bà ấy nói cũng là điều mà đại đa số mọi người đều làm. Hà Hạ nói: "Dù có bị bệnh nhẹ cũng phải điều trị cho thật tốt, chúng cháu yên tâm. Vừa nãy người bà nóng rần làm Chinh Năng sợ hết hồn, lúc khỏi cửa suýt thì té lộn nhào."

Bà cụ Lục ôi một tiếng, những lời muốn nói bọn Hà Hạ chuyện bé xé to chẳng thể nói miệng nổi.

Cả đời này đều phải là có được con cháu hiếu thuận, có người dựa vào lúc tuổi già ? Con trai con dâu mình khi còn trẻ, cháu trai cháu dâu lại luôn lo lắng, hiếu thảo với mình, bà cụ Lục thể thoải mái hài lòng hơn lúc này được nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bà ấy xoa đầu Triều Triều, càng nghĩ càng cảm thấy hạnh phúc.

Bấy giờ Lục Chinh Năng cầm giấy nhập viện đến, hai vợ chồng, một người đỡ bà cụ Lục về phòng bệnh, một người dắt Triều Triều theo .

Phòng bệnh chỉ có một người, trong đó có một chiếc giường dành cho người nhà, giường của bà cụ Lục nằm bên cạnh cửa sổ, sắp xếp cho bà ấy xong xuôi, Lục Chinh Năng xoa xoa mặt mình: "Hạ Hạ, em dắt Triều Triều về nhà . Anh ở lại đây một mình là được rồi."

Hà Hạ liếc mắt nhìn bà cụ Lục, lại nhìn giờ đồng hồ đeo tay, mới ba giờ rưỡi: "Cũng được, vậy em về nhà nấu cháo, sáng sớm mai đem đến cho bà nội ăn."

Bà cụ Lục vậy thì nói: "Được đấy, bà bây giờ đúng là muốn ăn một miếng cháo. Chinh Năng, bên ngoài giờ vẫn còn tốt thui, để hai mẹ con về như vậy an toàn, cháu đưa hai đứa về ."

Đúng là Lục Chinh Năng cũng rất lo lắng: "Dạ được, vậy bà ở bệnh viện chờ cháu, lát nữa cháu nói với điều dưỡng một tiếng, để họ chú ý đến bà, cháu lại liền."

"Cháu ."

Hà Hạ kéo tay Triều Triều: "Đến đây, chào bà cố ."

Triều Triều chắp tay cúi chào bà cụ Lục: "Cháu ạ, ngày mai cháu lại đến thăm bà nhé."

"Ôi chao, vậy bà cố chờ cháu đến nhé."

Loading...