Hơn ́m giờ, Bành Văn Tuệ bế Thần An, dắt Triều Triều đến, Triều Triều tỉnh dậy thấy cha mẹ, cũng chẳng thấy bà cố, tuy là thấy ông cố ngoại và bà ngoại nhưng vẫn cảm thấy tủi , đến bây giờ được nhìn thấy cha mẹ và bà cố thì nhịn nổi nữa òa khóc.
Từ lúc Triều Triều được hai tuổi thì rất ít khi khóc như vậy, Hà Hạ mau chóng chạy lên bế cậu bé: "Sao vậy Triều Triều?"
Triều Triều ghé vào vai Hà Hạ khóc thảm thiết.
Bành Văn Tuệ bất đắc dĩ nói: "Sáng dậy thấy các con nên tủi trong lòng, lúc nãy nó còn bình thường, giờ vừa thấy mọi người thì nhịn nổi nữa."
Hà Hạ ôm Triều Triều, Thần An thấy cũng đòi cô ôm, Hà Hạ liền đón lấy nhóc, Thần An nặng, trong n.g.ự.c Hà Hạ thì ngoan ngoãn, Triều Triều nhóc lớn lên, cũng thích chơi với nhóc, hai đứa đều đang ở trong n.g.ự.c Hà Hạ, lập tức nắm lấy tay , hai đứa khanh khách trong n.g.ự.c Hà Hạ.
Trong tay Bành Văn Tuệ đứa trẻ con nào nên cũng nhàn nhã: “Bác gái, bác khỏe hơn chút nào ạ?”
“Tốt hơn nhiều , chỉ là chút cảm vặt thôi, tối qua truyền nước, còn uống thuốc, bây giờ nữa , Hà Hạ và Chinh Năng cứ bắt ở viện mấy ngày, còn kiểm tra thể gì đó, bệnh, tật thì kiểm tra cái đó gì?” Bà cụ Lục oán trách với Bành Văn Tuệ, nhưng mặt mang theo nụ .
Bành Văn Tuệ kéo tay bà cụ Lục: “Bác gái , mấy đứa nhỏ cũng vì lo cho sức khỏe của bác mà, kiểm tra cũng , bệnh chữa bệnh, bệnh cũng thể phòng bệnh mà. Qua hai ngày nữa cháu cũng sẽ dẫn bố chồng cháu kiểm tra thử xem, vì cái khác, chỉ để yên tâm thôi.”
“Cô cũng đúng.”
Đã kiểm tra cơ thể xong, đến tối bác gái Liêu cũng phát sốt nữa, bà nhất quyết ở bệnh viện nữa, Hà Hạ và Lục Chinh Năng còn cách nào khác, chỉ thể đưa bà về nhà. Buổi tối Hà Hạ cũng dám ngủ quá sâu, cách một lúc xuống tầng xem bà cụ Lục, đến ngày hôm bà phát sốt nữa. Tiếp tục uống thuốc là thể khỏe lên .
Ngày hôm Hà Hạ ngủ một giấc đến hơn mười giờ, khi tỉnh ngủ thì thoải mái, xuống tầng , Lục Chinh Năng đang dạy Triều Triều , bé ba tuổi, Hà Hạ và Lục Chinh Năng nhàn rỗi gì thì sẽ dạy bé đếm , bé cũng đếm từ một đến mười .
Lục Chinh Năng cô một cái: “Trong nồi còn bữa sáng, để phần cho em đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-nguoc-xuoi-buon-ban-kiem-song/chuong-229.html.]
Hà Hạ phòng bếp: “Buổi sáng ăn cái gì đấy?”
“Ăn mì sợi, mì trứng gà cà chua, cho một ít cải nữa.”
là Hà Hạ đói thật, thì nhanh hơn chút: “Bà nội ăn ?”
“Ăn , bây giờ bà đang ở cửa chuyện với .”
Hà Hạ ừ một tiếng.
Mì sợi nấu từ buổi sáng, nhúng qua nước lạnh , đặt ở trong giỏ đựng rau, canh để trong nồi Hà Hạ đổ sợi trong bát, cầm một lọ ớt ngâm ở trong tủ bát múc một thìa lớn bỏ trong bát, khi khuấy đều thì chờ kịp mà ăn luôn.
Ăn xong một bát mì, Hà Hạ rót một cốc nước đun sôi để nguội thật to để uống, sảng khoái.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đi tới phòng khách, hai cha con Lục Chinh Năng đang chơi xếp gỗ ở tấm thảm lông cái ghế sô pha.
Hà Hạ ghế sô pha: “Triều Triều cũng hơn ba tuổi , là tháng chín đưa nó học lớp Dục Hồng ( giống như nhà trẻ) ?”
Bây giờ quá coi trọng việc giáo dục con cái như ở đời , ở huyện thành của bọn họ cũng trường mẫu giáo, chỉ một lớp Dục Hồng, thu nhận những đứa trẻ từ bốn đến sáu tuổi. Dựa theo tuổi tác của trẻ mà phân lớp lớn, lớp nhỏ, học phí của một học kỳ là hơn ba mươi đồng. Có nhiều nhà con đường ở chỗ Hà Hạ thời gian trông con đều đưa con tới lớp Dục Hồng.
Lục Chinh Năng lắc lắc đầu: “Bây giờ tỏng thành phố buôn bán càng ngày càng , huyện thành bên chỉ chiếm một phần nhỏ, bây giờ Ngụy Kiến cũng mua đất ở ngoại ô thành phố , chắc là cuối năm sẽ chuyển nhà máy tới bên . Anh cả, chị dâu cũng ăn tương đối khá ở thành phố. Anh nghĩ là chúng cũng chuyển thành phố , huyện thành cũng chỉ như , chẳng gì phát triển cả.”
Lục Chinh Năng buôn bán xe đạp ở thành phố đắt hàng hơn huyện thành nhiều, khi đội vận chuyển đàm phán thương vụ vật liệu xây dựng cũng càng ăn càng hơn, cộng cả hai công việc ăn thì lợi nhuận mỗi tháng một vạn thành vấn đề. Mà chút tiền cũng chỉ là khoản nhỏ, khoản lớn chính là khoản chia lợi nhuận mà cứ mỗi cuối năm Ngụy Kiến đưa cho bọn họ. Đài vô tuyến nhà máy của Ngụy Kiến , bây giờ là thương hiệu tiếng trong thành phố , sản phẩm tiêu thụ trong tỉnh, ngoài tỉnh, công nhân từ ba mươi tăng lên hai trăm , tăng ca mới thể đáp ứng nhu cầu của thị trường.