Hà Hoằng Siêu  vậy thì lắc đầu như trống bỏi: "Không muốn, mẹ, con còn muốn chơi thêm mấy năm nữa,  nên kết hôn sớm như vậy." Hà Hoằng Siêu  hề giống với những cậu con trai khác cùng tuổi với cậu, những người khác đều đã có mối tình đầu từ hồi mười bốn mười lăm tuổi, Hà Hoằng Siêu lại  có, cậu cảm thấy những cô gái bằng tuổi cậu vừa khác người vừa ấu trĩ, cậu  hề thích chút nào.
Cho đến bây giờ, Hà Hoằng Siêu  từng gặp cô gái nào mà cậu  nghĩ người đó ấu trĩ cả.
Bành Văn Tuệ  tức giận: "Ở tuổi của con,  chị con đều đã kết hôn cả rồi, mấy thằng nhóc trong thôn bằng tuổi con cũng đã  lấy vợ sinh con cả. Con thật sự muốn độc  cả đời à? Theo cái tốc độ này của con thì khi nào mẹ mới bồng cháu nội được đây?"
Đương nhiên là Hà Hoằng Siêu  muốn, cậu nói: "Mẹ cũng  thiếu cháu , cho con chơi thêm vài năm nữa  mà." Hà Hoằng Siêu cà lơ phất phơ noí xong sợ làm Bành Văn Tuệ tức giận thì lập tức chuyển trọng tâm  qua chỗ khác: "Chị, quầy của em đến tháng mười là hết hạn hợp đồng, quản lý nhà ga đã đến tìm em nói chuyện rồi, nói nhà ga phải thu hồi cái quầy này,  cho em thuê nữa. Em nghĩ  qua Đông Tỉnh một chuyến, nhưng vẫn  chắc chắn lắm, em muốn  thử ý kiến chị thế nào."
Làm ăn kinh doanh một năm, trong nhà cũng  cần cậu chu cấp nên Hà Hoằng Siêu có chút tiền gửi ngân hàng. Cậu bán quầy ở nhà ga cả ngày, toàn tiếp xúc với những người trời nam đất bắc, vậy nên cậu vô cùng tò mò thế giới bên ngoài có gì.
Hà Hoằng Siêu có ý chí phấn đấu, Hà Hạ cũng nghĩ thanh niên trai tráng thì nên như vậy: "Em còn trẻ, trong tay cũng có tiền gửi ngân hàng, em muốn  thì cứ  ."
Bành Văn Tuệ ngồi một lắng , bà cũng  phản đối gì. Bà sống ở thị trấn lâu như vậy rồi cũng  phải vô nghĩa, so với trước , tư tưởng của bà bây giờ đã thoáng hơn rất nhiều. Việc làm ăn của đứa cả càng ngày càng phát đạt, có đôi khi vợ chồng đứa lớn làm việc bận đến mức  có thời gian về nhà, mọi người đã thương lượng với , năm nay bọn họ  tính ở nhà làm đồng nữa, đợi Hà Thụ Quốc sắp xếp xong xuôi mọi chuyện trong nhà thì cũng lên thị trấn ở.
Đứa thứ hai bây giờ đã trưởng thành, ngoại trừ việc  muốn tìm người yêu làm vợ chồng bà  hài lòng thì tất cả đều tốt. Nó muốn   ngoài xông pha một lần, Bành Văn Tuệ cũng chẳng nghĩ nhiều, có  ít những thanh niên trai tráng như Hà Hoằng Siêu trong thị trấn cũng   tỉnh ngoài làm công.
Hà Hoằng Siêu thấy Bành Văn Tuệ  phản đối là biết rằng chuyến này cậu ổn rồi thì vui mừng  thôi.
Mấy người Hà Hạ  nán lại nhà ga lâu nữa mà  về nhà. Trong tiệm vẫn còn rất nhiều bánh bao  bán hết nên Hà Hoằng Siêu ̣m thời  thể  về được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-nguoc-xuoi-buon-ban-kiem-song/chuong-235.html.]
Về đến nhà, Hà Thụ Quốc đang làm chuồng gà. Thấy họ về thì ông rất vui, thả gậy trúc trong tay xuống   ngoài bắt một con gà về.
Mấy người Hà Hạ xuất phát từ thị trấn khá sớm, dù đã ăn sáng nhưng đến gần trưa họ đã đói bụng cồn cào. Hà Thụ Quốc và Bành Văn Tuệ đã lâu  gặp, tình cảm giữa hai người lại tốt, lâu ngày mới gặp lại nên hai người dính  cực kì,  chỉ cùng  mổ gà, đến chuyện  nấu nước mà hai người cũng  chung.
Hà Hạ có cảm giác như mình là một chiếc bóng đèn  lồ, vì vậy cô để con lại trong nhà rồi  chung với ông cụ Hà  hồ nước bắt tôm hùm. Dọc đường  gặp rất nhiều người, mọi người đều rất hâm mộ ghen ghét ông cụ Hà được theo các cháu vào thành phố hưởng phúc. Những người cùng tuổi với ông cụ Hà  nhịn được tới hỏi chuyện cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của ông cụ Hà.
Còn có người hỏi ông cụ Hà rằng trong thành phố tốt  ở quê tốt.
Ông cụ Hà cảm thấy cuộc sống ở thành phố  thể nào sánh bằng cuộc sống trong thôn được. Ở trong thôn, tất cả mọi người đều hiểu rõ lẫn , nói chuyện với  cũng chẳng cần bận tâm gì. Sống trong thành phố mặc dù  quen biết bao nhiêu người, nhưng cháu trai cháu gái của ông cũng tốt, những người già khác trong thành phố cũng  khinh thường ông ấy, bình thường khi ông ấy  dắt theo mấy đứa nhỏ thì  có gì vui bằng  đường  dạo  câu cá với những cụ già khác.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ông cụ Hà cười híp mắt trả lời: "Nơi nào có cái tốt của nơi đó, thành phố thì tiện, muốn cái gì thì mua cái đấy, con cháu cũng sống trong thành phố, muốn gặp  cũng dễ. Còn ở trong thôn, mọi người đều hiểu , tự ̣i hơn."
Lời nói của ông cụ Hà được mọi người đồng ý.
"Anh nói đúng rồi, nơi nào có điểm tốt của nơi đấy."
" vẫn cảm thấy ở quê tốt, nhà nhà  quen với , đến thành phố sống  quen, chẳng nói nên lời với ai cả."
Những người xấp xỉ tuổi ông cụ Hà đều là những người đã trải qua thập niên sáu mươi bảy mươi, ̣i thời điểm đó, chênh lệch giữa dân quê và dân thành phố rất lớn, hầu như  có người dân quê nào  muốn vào thành phố ăn đồ ngon cả.