Con trai, con dâu của bà cụ Hoàng chỉ một đứa con trai, bây giờ cũng mười tám, mười chín , cháu trai hai mươi tư, kết hôn năm , bây giờ cũng hai năm mà cháu dâu chẳng chút động tĩnh nào cả, hỏi thì bảo là còn trẻ, sinh. Mặc cho bọn họ thế nào cũng đều vô ích, nhiều thì hai đứa trẻ phiền, dứt khoát về ở nữa. Con trai, con dâu cũng đều bận việc, ngoại trừ buổi tối tan ca trở về thì bình thường chỉ mỗi ông cụ Hoàng và bà cụ Hoàng ở nhà, vắng vẻ, lạnh tanh.
Ông cụ Hoàng bà cụ Hoàng như , tâm tình cũng trùng xuống: “Bà già nhiều thế, con cháu tự phúc của chúng nó, bà sốt ruột nữa thì cũng ích gì .”
Bà cụ Hoàng ông như , cũng giận: “ cũng tin là ông gấp.”
Không lâu , ngoài sân truyền tới giọng bé nhỏ của trẻ con, ông cụ Hoàng ở trong nhà cũng yên , chắp tay lưng tới sân , Hà Hạ đang ăn trái cây chỉ huy Lục Chinh Năng xây luống hoa ở trong sân, Triều Triều thấy cha bé xây gạch thấy vui nên cũng chạy theo chơi, kết quả tất cả đều là giúp thêm phiền. Lục Chinh Năng cưng chiều bé, bé quấy rối hơn nữa cũng tức giận, còn chơi với bé, cuối cùng xây một luống hoa ma chê quỷ hờn. Một nhà ba mà đau cả bụng.
Ông cụ Hoàng lẳng lặng một hồi xoay trở về nhà.
Lục Chinh Năng và Hà Hạ thương lượng là mua một cái điện thoại để trong nhà, Hà Hạ cũng cảm thấy cái điện thoại cũng thuận tiện hơn, buổi trưa ăn cơm xong Lục Chinh Năng lập tức ngoài, Hà Hạ ở nhà ngủ trưa, đến chiều, Lục Chinh Năng dẫn một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi về.
“Hạ Hạ, đây là dì bên nhà Ngụy Kiến giới thiệu, họ Tôn.” Người là em họ bên nhà dì của Ngụy Kiến, chịu cảnh quả phụ khi còn trẻ, một đứa con trai, thật vất vả mới nuôi lớn tới khi kết hôn, kết quả là cưới vợ xong thì cô con dâu ghét bỏ dì , dẫn tới con trai cũng càng ngày càng bất hiếu, năm ngoái con dâu dì sinh một đứa con trai, dì Tôn trông nom giúp ngày đêm, hôm dì Tôn ngoài một chuyến, để đứa nhỏ cho con dâu, kết quả tới tối về đến nhà thì đứa bé đều ướt đẫm, đêm cùng ngày hôm đó phát sốt, con trai, con dâu đổ chuyện lên dì Tôn, lời trong lời ngoài đều dì Tôn nên ngoài, mà ngoài thì cũng nên mang theo đứa bé.
Một quả phụ như dì Tôn thể một nuôi lớn đứa con trai, dĩ nhiên là tính tình cũng đanh đá, chờ khi con trai bộc phát tính tình hơn thì dì mới dịu xuống đôi chút, kết quả tính khí dịu xuống thì coi là quả hồng mềm. Dì Tôn lập tức nữa, ném cháu trai trong n.g.ự.c con dâu một cái, dọn dẹp chút đồ . Quan hệ của dì và chị họ cũng , những năm dì thủ tiết chị họ của dì cũng giúp dì ít, con trai dì biến thành tên sói mắt trắng chị họ dì cũng tức giận theo, tháng chị họ dì nghỉ về nhà thăm dì một chuyến, thấy con dâu dì đối xử với dì , con trai cũng thèm quan tâm, dì chăm sóc cháu trai mà cũng nhận một lời nào, liền khuyên dì thành phố tìm một nơi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-nguoc-xuoi-buon-ban-kiem-song/chuong-243.html.]
Vào thành phố, mỗi tháng đều phát tiền lương, dì tự bảo quản tiền , chờ khi già cũng tiền bên , cũng còn hơn là kiếm sống tay con dâu.
Ngoài miệng thì dì Tôn đồng ý, nhưng trong thời gian mỗi khi con trai, con dâu ức h.i.ế.p thì dì luôn nhớ tới lời của chị họ.
Và chuyện đạt tới đỉnh điểm hôm cháu trai bệnh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nếu đều là phục vụ , nhưng phục vụ bọn họ thì tốn tiền, tốn của, còn nhận chỗ , còn chẳng bằng thành phố phục vụ khác giống như chị họ . Cũng đều là phục vụ, nhưng ít nhất còn thể nhận tiền công.
Mang theo ý tưởng như , dì Tôn thành phố nhờ cậy chị họ của dì , mấy ngày nay vẫn đang tìm việc với chị họ. Hôm qua đúng lúc Lục Chinh Năng tới nhà họ Ngụy hỏi chuyện bảo mẫu, vì sự đề cử luôn mồm của chị họ dì , dì Tôn tới.
Hà Hạ phụ nữ mặt , tóc tai hề chải qua loa chút nào, mặt chút nếp nhăn, quần áo mặc cũng cũ kỹ, vốn là màu đen nhưng giặt đến bạc màu, lộ móng tay sạch sẽ ở bên ngoài, một chút cáu bẩn.
Mới , Hà Hạ hài lòng.
“Chào dì Tôn, cháu là Hà Hạ. Chắc hẳn là Chinh Năng cũng qua về tình hình nhà cháu với dì , nhà chúng cháu một già, một trẻ nhỏ, cháu còn mang thai, lượng công việc của dì sẽ lớn hơn những nhà khác đôi chút, nhưng tương đương với đó thì tiền lương cũng sẽ cao hơn một chút, dì cứ suy nghĩ cẩn thận .” Hà Hạ .