Đám Hà Hạ chia hai bàn, mấy đứa nhỏ xe lâu như , cũng chút ỉu xìu, đang ngoan ngoãn khôn khéo ghế chờ dọn cơm.
Động tác của ông chủ cũng nhanh, từng đĩa từng đĩa thức ăn bưng lên, cơm cũng bưng từ bếp lên một cái bàn bên trái đại sảnh quán cơm. Mọi đơm cơm xong, lập tức ăn như hổ đói.
Vốn dĩ mấy đứa nhỏ kén ăn nhưng cũng ăn ngon lành.
Bà chủ bận rộn xong, cũng thời gian tán gẫu với bọn họ.
Đây là trấn Long Tuyền ở thành phố X, trấn lớn lắm, hai quán cơm ở trấn , còn khách sạn thì chỉ một, bình thường bên ngoài tới, còn du lịch thuê xe giường như mấy Hà Hạ thì từng thấy.
Sau khi mấy Hà Hạ tới Bắc Kinh, bà chủ hâm mộ, buổi tối các cô lái xe, ở khách sạn một đêm, bà chủ kích động.
“Là như , khách sạn là nhà chú họ của mở, bây giờ cũng sắp chín giờ , hẳn là chú cũng ngủ, nếu như ở thì sẽ lập tức tới nhà bọn họ kêu chú dậy. Lấy giá rẻ cho ?”
“Được chứ, , bà chủ chính là giúp đỡ chúng nhiều .” Bây giờ đều ngủ sớm, mỗi ngày tầm bảy giờ, tám giờ tối ngủ mới là tình trạng bình thường, nếu như ai trông coi khách sạn ở trấn , thì bọn họ cũng tìm . Không tìm thì chỉ thể trở về xe ngủ, chỉ là ngủ xe thì thoải mái bằng ngủ giường chứ?
Bà chủ một tiếng với ông chủ vẫn đang dọn dẹp trong phòng bếp, cởi tạp dề ngoài. Hơn mười phút , bà chủ trở về, lưng còn một đàn ông trung niên theo, chú khoác một bộ quần áo, cầm một cái đèn pin trong tay, trong đó một ống tay áo trống , cụt một tay.
Bà chủ giải thích với mấy Hà Hạ: “Trước chú họ của lính, đó đại bác b.ắ.n nổ mất một cái tay.”
Chú họ của bà chủ thật thà với mấy Hà Hạ một tiếng: “Đi thôi, khách sạn cách đây xa.”
Mấy Hà Hạ theo phía chú họ của bà chủ tới khách sạn, khách sạn lớn, là một căn nhà hai tầng nhỏ, sân ở phía nhà vặn thể để xe giường đỗ ở đó.
Khi tài xế đỗ xe ở sân , chú họ dắt hai con ch.ó mực lớn xích ở gần đầu xe và đuôi xe.
Thấy mấy Lục Chinh Năng, chú : “Thời thế bây giờ thái bình cho lắm, bọn du thủ du thực đường nhiều, trộm cướp cũng nhiều, thể phòng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-nguoc-xuoi-buon-ban-kiem-song/chuong-249.html.]
Mọi cũng bày tỏ hiểu.
Phòng ở khách sạn nhiều, nhưng cũng đủ cho bọn họ ở.
Khách sạn trong trấn nhỏ thể nào so sánh với ở thành phố lớn, trong phòng nhà vệ sinh, cũng phòng tắm, nhưng mỗi phòng đều hai bình nước ấm, bên trong nước nóng đầy ắp, vặn nước rửa chân giường, ngủ một giấc trời sáng.
Buổi sáng ngày hôm thức dậy, trong đại sảnh ở khách sạn bày hai cái bàn, bên để hai cái thùng lớn, một thùng là mì sợi trần qua, một thùng là nước dùng, trứng gà lác đác trôi lơ lửng bên .
Trên bàn hai chồng bát đũa và các loại gia vị như ớt, nước tương.
Mấy Vương Hải Phương xuống đầu tiên, bây giờ đang gắp mì sợi ăn: “Hạ Hạ mau tới đây, ông chủ ngủ qua đêm bao bữa sáng.”
Hà Hạ lập tức sửng sốt, ngờ tới khách sạn nhỏ như mà còn bao bữa sáng, tiền thuê của các cô rẻ .
Bành Văn Tuệ trực tiếp : “Ông chủ , chúng nhiều như , tiền thuê cũng đắt, còn bao bữa sáng, là lỗ c.h.ế.t .”
Chú họ quầy một tiếng: “Không lỗ, lỗ.”
Mì sợi là mì kiều mạch, ở đây trồng tương đối nhiều kiều mạch, đóng thuế nông nghiệp xong cũng còn thừa nhiều, nhà chú họ ít , còn thừa nhiều kiều mạch, dù bán cũng chẳng giá , còn bằng đem nấu bữa sáng cho khách ở .
Được ăn trong bụng còn hơn là để nuôi côn trùng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ăn sáng xong, mấy Hà Hạ lên đường. Thời tiết hôm nay , cửa sổ xe giường lớn, dõi mắt là thấy bộ cảnh vật, ngắm cảnh cho tâm tình thấy thoải mái.
Hà Hạ và Lục Chinh Năng chung một chỗ, Lục Chinh Năng kéo tay Hà Hạ, : “Ra ngoài chơi đúng là khác, tâm tình cũng thoải mái.”
“Còn , cho dù là đường mệt mỏi, nhưng tâm trạng .”
“Hà Hạ đúng đấy.” Vương Hải Phương ở đằng hai Hà Hạ chuyện, cũng nhịn mà phụ họa.