Lục Chinh Năng  tung xe máy  là   mấy  tới hỏi,   chê đắt  mua,   thì trong tay  thiếu tiền, chỉ thiếu mỗi một thứ để đem  khoe mẽ như ,  còn là vật mà lái  ngoài  còn  giá trị thương hiệu, dù là   lái thì cũng sẽ mua xe máy .
Dĩ nhiên mua xe máy  thì  học lái, Lục Chinh Năng  là chủ cửa hàng, nên  phụ trách dạy dỗ. Cũng mang lái xe máy  khó,  nhanh    học  cách lái xe máy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Người mua càng ngày càng nhiều, vì  trong khắp phố lớn hẻm nhỏ thường xuyên truyền tới hàng loạt tiếng nổ, từng thanh niên lái xe máy phi nhanh như gió vụt qua bên cạnh  , lúc  sẽ  mấy   dọa, vì   mắng mấy câu.
Thân là nhà đầu tiên bán xe máy, Lục Chinh Năng  càng kiếm  bội tiền. Tiền gửi ngân hàng trong nhà  tăng lên  nhiều.
Hà Hạ  sầu lo về tiền tài ở nhà an tâm dưỡng thai,  mang thai  của cô  , ăn  ngủ ,  hề khó chịu chút nào, sắc mặt cũng  hồng hào, cảm giác mang thai   khác với  mang thai Triều Triều. Mọi  đều  tương phản lớn như  thì chắc chắn là sinh con gái.
Vì  Lục Chinh Năng cũng  mong đợi, thường xuyên áp lên bụng Hà Hạ gọi con gái.
Hà Hạ mang thai  tháng năm, ngày dự sinh chính là tháng hai sang năm. Khi đó  đúng là  tết, thời tiết   lạnh. Hà Hạ nhàn rỗi   chuyện gì  nên  móc cho con gái  một cái mũ. Những năm nay cô cũng  đan áo len, móc giày, nhưng móc mũ thì  ít khi, móc cái đầu tiên  khó coi, nhưng Triều Triều cũng  thích. Thời tiết còn  lạnh mà cũng thường xuyên đeo  ngoài chơi.
Hà Hạ thấy  bé thích, dùng sợi len  thành quả cầu để lên chóp mũ,  chạy  là nhảy một cái thì quả cầu len đó sẽ lắc lư theo, kết hợp với gương mặt trắng trắng mập mập của  bé, đáng yêu vô cùng. Ngay cả bà cụ Hoàng ở nhà bên cạnh cũng đều  thích  bé,   chuyện gì  thì sẽ  trêu chọc  bé qua hàng rào,  bé cũng  sợ  lạ, trò chuyện  vui vẻ qua hàng rào với bà cụ.
Từ khi Triều Triều tới nhà trẻ lớn  nhanh, tốc độ học cũng nhanh, hôm đó   đều đang ăn cơm, Lục Chinh Năng đang kể hôm nay gặp  một vị khách  bình thường,  mua xe đạp, nhưng cứ nằng nặc đòi   bán rẻ cho cô , Lục Chinh Năng thấy cô  quả thực  mua nên  bán rẻ cho cô  đôi chút, kết quả cô  thì  . Cứ mặc cả   mặc cả, xuống giá   xuống giá, chỉ hận  thể bảo Lục Chinh Năng trực tiếp cho  cô  cái xe đạp đó.
Lục Chinh Năng  thể chịu thua thiệt như  ,   đồng ý, khách hàng   hùng hùng hổ hổ  mất, mắng vô cùng khó , nếu như   thấy cô  là phụ nữ thì Lục Chinh Năng   vung tay tát cô  hai cái .
Hà Hạ  xong còn   gì, mà Triều Triều đang ăn cơm ở đầu   lập tức : “Đồ chó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-nguoc-xuoi-buon-ban-kiem-song/chuong-254.html.]
Hai chữ   phun ,   bàn đều sợ ngây .
“Triều Triều, con học những lời  ở   hả? Đây là lời mắng ,     học theo,   ?” Hà Hạ  dịu dàng giảng giải cho Triều Triều.
Triều Triều chớp mắt mấy cái: “Bà nội của Tạ Ngọc Hoa lớp con cứ chửi bạn  như , chúng con đều  .”
Tạ Ngọc Hoa mà Triều Triều  Hà Hạ cũng  gặp khi  đón  bé , là một cô bé    hổ, mà bà nội của cô bé  cũng  dễ chung sống.   thế nào Hà Hạ cũng  thể ngờ tới là lời mắng chửi cháu gái của bà  sẽ  Triều Triều học .
Triều Triều mới hơn ba tuổi,  thể học mắng  : “Sao     thể như  chứ, ngày mai  sẽ tìm giáo viên để phản ánh.”
Lục Chinh Năng cũng trầm mặt xuống, và hai ba miếng ăn xong bát cơm, bế Triều Triều  ăn no lên tầng,   giảng đạo lý với Triều Triều một lúc.
Bà cụ Lục  chút lo lắng: “Chinh Năng sẽ  đánh thằng bé chứ?”
Hà Hạ   lo lắng một chút nào: “Bà nội đừng lo, Chinh Năng   chỉ giáo dục Triều Triều đôi câu thôi,  đến nỗi đánh  ạ.”
Dì Tôn cũng  thêm: “Cháu cũng cảm thấy  tới mức đó, Tiểu Lục   là     trái.”
Một lát  Triều Triều  xuống tầng, quả nhiên Lục Chinh Năng  đánh  bé, trái tim đang treo lơ lửng của bà cụ Lục cuối cùng cũng buông xuống .
Ăn cơm no xong, Triều Triều   ngoài chơi, trung tâm tiểu khu  một quảng trường nhỏ, trời  tối là   nhiều trẻ con,  lớn tuổi qua bên đó chơi, bà cụ Lục cũng .