Trọng Sinh, Ta Ngược Xuôi Buôn Bán Kiếm Sống - Chương 265

Cập nhật lúc: 2025-08-30 14:11:10
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hà Hoằng Siêu lấy một tờ giấy bảng kê khai từ trong hộc bàn .

Cô gái ấy tiến lên điền, Hà Hoằng Siêu nhìn nhìn: "Thường Xuân Vũ? Tên lắm, cô cũng là người thành phố Cao Dương à? cũng vậy, nhưng ở huyện Đức Kiền."

Cô ấy ngờ ông chủ lại là đồng hương của mình, lập tức vô cùng hưng phấn: "Huyện Đức Kiền cách nhà chúng xa, nhà chúng ở Huyện Bao. có một người chị họ lấy chồng ở huyện Đức Kiền các ."

"Đúng là có duyên."

Cuối những năm 90, Hà Hoằng Siêu về nhà ăn Tết dắt theo một cô gái về. Cô gái lần này giống với cô gái lần trước, khi nói đến chuyện sính lễ thì cô ấy cũng đã nói xong chuyện này với cha mẹ.

Cô ấy muốn 666, một cái giá cao thấp, rất hợp lí, nhà họ Hà đồng ý.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hà Hoằng Siêu mua một căn nhà hai lầu gần khu biệt thự, sửa chữa lại một chút là có thể dọn vào ở. Căn nhà này được dùng làm phòng tân hôn cho hai vợ chồng.

Ngày Hà Hoằng Siêu kết hôn, Hà Hạ tặng bọn họ một chiếc xe máy mới tinh, rồi chung tiền với Vương Hải Phương mua tặng họ bốn thứ gồm TV màu, tủ lạnh, máy giặt, điều hòa, cho Thường Xuân Vũ nở mày nở mặt.

Người nhà Thường Xuân Vũ thấy nhà họ Hà coi trọng cô ấy như vậy thì rất vui.

Hà Hạ cũng xem trọng Thường Xuân Vũ, dù gì đời trước vài chục năm , Thường Xuân Vũ và Hà Hoằng Siêu đã chăm sóc cô như vậy mà.

Đời này Hà Hoằng Siêu vòng vòng lại vẫn ở bên cô ấy, đây có lẽ chính là nhân duyên mấy đời trong truyền thuyết rồi.

Thật tốt quá.

Năm 93, sức khỏe của bà cụ Lục đã rất kém, khi nhập viện điều trị ba tháng, bà ấy thanh thản. Lục Chinh Năng đưa bà ấy về quê an ́ng theo nguyện vọng.

Xong xuôi lễ tang, hai đứa nhỏ phải học nên để Bành Văn Tuệ dắt về, Hà Hạ và Lục Chinh Năng ở lại xử lý chuyện đó. Ngày hôm đã xử lý xong mọi chuyện trở về, hai người ăn một bữa cơm ở trấn . Khi đang ăn, có một cô gái nhỏ người bẩn thỉu tới chỗ để thùng đồ ăn thừa của tiệm cơm, cô bé ấy có thể nói là vô cùng đói, cứ vớt thức ăn thừa và vào miệng.

Hà Hạ trông thấy cô bé ấy cứ như thấy sấm sét giữa trời quang. Cô bước nhanh đến bên cạnh cô bé ấy ngồi xổm xuống, cố gắng dịu dàng hết cỡ nhỏ giọng hỏi: "Cô bé, cháu lại ăn thứ này, cha mẹ cháu ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-nguoc-xuoi-buon-ban-kiem-song/chuong-265.html.]

Cô bé ngẩng đầu lên nhìn Hà Hạ hồi lâu rồi nói: "Cháu có cha mẹ. Cháu đói."

Sống mũi Hà Hạ cay cay: "Cháu chờ một lát, dì lấy cho cháu ít đồ ăn, cháu nên ăn thứ này, nó sạch chút nào cả. Lát nữa sẽ bị đau bụng đấy."

Hà Hạ lại trong tiệm, cho tất cả những thứ còn lại vào một chiếc bát sạch sẽ rồi bưng ngoài.

Cô bé ngoan ngoãn đứng bên ngoài chờ, lúc được ăn cơm, cô bé ấy đã ăn như hổ đói.

Hà Hạ muốn lại vào tiệm cơm nhưng làm thế nào cũng nhấc chân nổi.

Lục Chinh Năng trả tiền rồi đến bên Hà Hạ: "Sao vậy?"

Hà Hạ nhìn cô bé: "Chúng đưa cô bé đó được ?"

Lục Chinh Năng nhìn cô bé một lúc rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Cô bé đã được ăn no xong, hai vợ chồng Hà Hạ dẫn con bé đến cửa hàng quần áo mua một bộ đồ rồi dẫn cô bé ấy vào khách sạn tắm rửa.

Cô bé tắm rửa sạch sẽ xong lộ gương mặt thanh tú, tính thử tuổi thì vốn dĩ phải là một cô bé mười một tuổi nhưng nhìn lại giống một đứa trẻ bảy ́m tuổi hơn, trông gầy gò yếu ớt, có khi còn yếu hơn cả Triều Triều.

"Cô bé, cháu tên gì? Cháu thật sự có cha mẹ ?"

Hôm nay là ngày cô bé ấy vui sướng nhất cuộc đời, cuối cùng cô bé ấy cũng bị đánh, cũng cần phải ăn thứ cơm có mùi lạ trong thùng nước gạo nữa. Cô bé ấy được ăn thức ăn ngon, mặc vào bộ đồ xinh đẹp mà trước đây còn dám nghĩ tới, còn được tắm rửa sạch sẽ thơm tho.

Dì cho cô bé ăn cơm ngon, mặc quần áo đẹp còn chải tóc cho cô bé, cô bé có cảm giác y như nằm mơ.

"Cháu có tên, mẹ cháu gọi cháu là con nhỏ chết tiệt. Năm ngoái mẹ cháu sinh em trai, nói với cháu rằng cháu là con nuôi, ở nhà phí lương thực nên bảo cháu cút ." Cô bé kể lại.

Sống mũi Hà Hạ ê ẩm: "Vậy bình thường cháu ngủ ở ?"

Loading...