Trực giác của Lục Chinh Năng cho thể trì hoãn thêm nữa, nếu hậu quả sẽ thể tưởng tượng nổi, vì thế bèn nhận lấy bánh bao, Hà Hạ lấy từ trong lồng hấp một cái bánh bao khác, đưa tới bên miệng ăn.
Sáng sớm mở hàng cô đều ăn cơm, thỉnh thoảng đói bụng sẽ ăn một cái màn thầu hoặc một cái bánh bao. Đôi khi bận rộn quá, cô sẽ trực tiếp nhịn đói ăn gì.
Trước khi Lục Chinh Năng thợ may, lúc Hà Hạ thịt muối chiên giòn cô đồ ăn ngon, hiện tại ăn bánh bao Hà Hạ , cảm thấy quả nhiên đúng là thế như thế. Lục Chinh Năng suy nghĩ, cắn từng miếng ăn.
Tư thế ăn của Hà Hạ khá lịch sự, cô cắn từng miếng bánh bao nhỏ, cảm thấy nhiều vấn đề dù cũng rõ với Lục Chinh Năng: "Lục Chinh Năng, là như , em vẫn tiếp tục buôn bán quầy hàng . Nếu như kết hôn với , cũng đó, từ nhà bọn tới đây, thật sự là xa một chút."
Làng của Lục Chinh Năng chính là thị trấn Vương Gia mà cô từng gả đó, thế nhưng thị trấn Vương Gia phát triển bằng thị trấn Tần Sơn, thị trấn Vương Gia cũng nhà ga, bọn họ bắt xe đều bên lề đường vẫy tay gọi.
Đêm qua Lục Chinh Năng cũng nghĩ tới chuyện , vì thế nuốt bánh bao xuống, : "Chuyện đó cũng nghĩ tới. Hạ Hạ, ý của là như thế . Mắt bà , bà ở nhà cũng việc gì, nhà bọn ít , lúc chia ruộng chính là dựa theo đầu để chia. Ruộng cạn sáu mẫu, ruộng nước ba mẫu, thôn bọn dựa núi nên phân chia núi rừng."
"Anh và thầy đang học xe thể thao,thầy hiện giờ chỉ thiếu chút nữa là thể tự lái xe. Vì thế nghĩ, nếu như hai chúng kết hôn, chúng thuê một cái tiểu viện ngay gần nhà ga chung quanh đây. Đến lúc đó đón bà tới, em giúp đỡ chăm sóc bà, và thầy lái xe thể thao."
Lục Chinh Năng thể học lái xe với chồng của cô út Hà, là do tự nghiêm túc tới thăm hỏi bái sư. Lục Chinh Năng là một bước về phía mười bước, tối hôm qua ngủ, ngừng tưởng tượng cuộc sống của và Hà Hạ khi kết hôn.
Lời Lục Chinh Năng cũng là những điều mà Hà Hạ . Hiện tại bà Lục đúng là chuyện gì, nhưng Hà Hạ , cơ thể bà cụ cũng , hơn nữa nếu như chuyện gì cần điều trị mà chỉ dựa tiền tiết kiệm của Lục Chinh Năng thì tất nhiên là đủ, bằng , Lục Chinh Năng cũng sẽ tiêu sạch tiền vốn mà để dành cho lấy vợ.
Vì chuyện ăn tuyệt đối thể . Dù chuyện gì cũng đều cần đến tiền đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-nguoc-xuoi-buon-ban-kiem-song/chuong-67.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
"Vậy chúng đều chuyển ngoài, trồng trọt nữa ?" Hà Hạ hỏi.
"Ruộng cho thuê , hàng năm thu về chút lương thực là ." Lục Chinh Năng hề nghĩ tới sẽ để Hà Hạ ruộng. Từ nhỏ kiếm ăn ruộng, ruộng vất vả, hơn nữa dự định ban đầu khi cưới Hà Hạ về nhà là cho cô hạnh phúc, ruộng thực sự quá mệt mỏi.
Hà Hạ cũng ruộng trong nhiều năm, thật cô cũng tiếp tục ruộng nữa, gió thổi dầm mưa dãi nắng quả thật vô cùng vất vả. Đương nhiên, mấy việc trồng rau trồng hoa quả thì .
Lục Chinh Năng thể chủ động đề cập đến chuyện , Hà Hạ vui vẻ. Mặc dù cô cũng suy nghĩ như , nhưng dù thì cô và Lục Chinh Năng vẫn kết hôn, nhiều cũng tiện. Lục Chinh Năng chủ động thì khác.
Hà Hạ với sức ăn của Lục Chinh Năng, hai cái bánh bao chắc chắn đủ no nên đưa thêm cho hai cái. Lần Lục Chinh Năng cái gì cũng nhận. Trái Hà Hạ cầm lấy bánh màn thầu, lúc Lục Chinh Năng mới từ chối.
Ăn bánh màn thầu xong, Lục Chinh Năng trở về, còn nhiều chuyện cần . Trước khi , Hà Hạ xếp bốn cái bánh bao để mang về cho bà Lục ăn.
Hà Hạ biếu bà Lục, Lục Chinh Năng cũng cách nào từ chối cô. Trước khi , Lục Chinh Năng còn hứa buổi tối sẽ đưa Hà Hạ về nhà.
Chuyện quá phiền phức, Hà Hạ từ chối nhưng cũng Lục Chinh Năng cô .
Thời tiết dần mát mẻ hơn, lá cây bên ngoài nhà ga cũng bắt đầu dần dần ố vàng . Dì Trương quét dọn xong, rửa tay xách chổi, xẻng và rác tới tìm Hà Hạ chuyện phiếm.
Hà Hạ mang ghế tới cho dì .
Hai đang trò chuyện thì đến mua bánh bao. Hà Hạ ngẩng đầu, chỉ cô sửng sốt mà đến mua bánh bao cũng ngẩn , một lúc lâu đó, đem tiếng xưng hô đến bên miệng nuốt xuống: "Cho sáu cái bánh bao."