Bành Văn Huệ  nhắc tới chuyện hai vợ chồng Hà Hoằng Nghĩa liền cảm thấy đau đầu: “Trước khi  vẫn cảm thấy chị dâu con khá , ngày nào  cũng lo chuyện hai đứa nó   con, khó khăn lắm mới  đứa con đấy, thế mà  mất, haiz.”
“Cũng    chị dâu còn   thể nhẫn tâm như thế, cào  mặt  còn cũng   ,   còn đánh một gậy  lưng của  con nữa, cha con qua đó xem,  bầm  sưng, nếu như đánh thêm hai gậy nữa thì chẳng   con sẽ tắt thở luôn ? Phải đau đến nhường nào cơ chứ?” Hà Quốc Thụ và Bành Văn Huệ cũng   là những  thích đánh con, cả ba  Hà Hạ bọn họ  sai cũng  phạt  thôi chứ  ít khi  đánh. Đến khi ba  khôn lớn cả, Bành Văn Huệ cũng chỉ  đạo lý với họ là nhiều, đến phạt  cũng  ít.
Kết quả thì  , bao nhiêu năm qua cũng  từng  đánh nghiêm trọng như thế, kết quả   vợ đánh thành  thế , thái độ của hai vợ chồng Bành Văn Huệ đối với Quan Quỳnh An tồi tệ đến cực điểm.
Hà Hạ cũng thở dài một cái: “Suy cho cùng thì chị  như thế cũng  một phần nguyên nhân là do con, ,   nếu  khi ly hôn con  về nhà thì   chị  sẽ  như thế .”
Bành Văn Huệ đưa tay chỉ  đầu của Hà Hạ: “Con  năng linh tinh cái gì thế, con  về nhà thì   hả? Hơn nữa  tới chị dâu con, nếu như bản tính của nó vốn là như thế thì   con cũng sẽ   khác kích thích nó thôi, xem cái bộ dạng tính toán chi ly của nó kìa,   nếu như em trai con kết hôn nó cảm thấy  công bằng chẳng  cũng sẽ kiếm chuyện ?”
“Nếu như tới lúc đó nó kiếm chuyện hơn hơn bây giờ thì  khả năng hai  em chúng sẽ trở mặt thành thù đấy.”
Hà Hạ nhớ  kiếp  Hà Hoằng Nghĩa và Hà Hoằng Siêu đúng là càng ngày càng xa cách trở về  nên thở dài một cái.
Buổi trưa ăn cơm ở nhà  đẻ, buổi chiều Hà Hạ liền dẫn hai  em qua đó khiêng đồ đạc.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Chinh Năng lái xe dẫn Hà Hoằng Siêu  , còn Hà Hoằng Nghĩa và Hà Hạ  theo phía .
Hà Hoằng Nghĩa  với Hà Hạ: “Hạ Hạ,  chuẩn   huyện thành  việc, thôn chúng    thành lập một đội xây dựng ở huyện thành, chuyện giúp   xây nhà, một tháng cũng kiếm  ba bốn mươi đồng.”
Hà Hạ ngẩn : "Anh,  việc  công trường  vất vả, nếu  thì    chút chuyện buôn bán , cũng  thể kiếm  tiền, như chồng của Thường Hồng thôn chúng  bây giờ   bán hàng rong, mỗi ngày  khắp các ngõ hẻm trong thôn bán đồ vật, một tháng cũng kiếm   ít."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-nguoc-xuoi-buon-ban-kiem-song/chuong-96.html.]
Hà Hoằng Nghĩa tất nhiên  buôn bán kiếm  tiền,   cũng   ăn, nhưng      mà  suy nghĩ riêng của : "Làm ngoài công trường cũng ,  thể  cần về nhà,  thật sự   về nhà đối mặt với chị dâu em, quá mệt mỏi."
Hà Hạ cũng đoán : "Vậy  cứ  , nhưng nếu như vất vả quá thì cũng đừng ."
Hà Hoằng Nghĩa nở nụ : "Có vất vả đến mấy cũng  thể bằng  ruộng  đúng ?"
Làm ruộng đúng là vất vả, nhưng  việc  công trường cũng vô cùng cực nhọc. Anh em hai      chuyện.
Lục Chinh Năng  trở   nhanh,  đón Hà Hạ về ,  đó  tới đón Hà Hoằng Nghĩa.
Bà cụ Lục   nhà của Hà Hạ đến, bèn mò mẫm sang nhà bên cạnh xin mấy quả lê hái từ mùa thu xuống, bảo quản trong hầm  mặt đất.
Đây   thứ gì quý giá, nhà hàng xóm trực tiếp cho bà cụ cả một rổ.
Lúc  quả lê đều là lê đường, da  màu xanh sẫm, bên trong ruột lê  ngọt, nhưng   vô  những hạt tròn nhỏ.
Bởi vì thời tiết mát mẻ, những quả lê  cất  hầm  lòng đất như  đông cứng  , ăn  trong miệng lạnh cực kì, nhưng  xua tan  sự khô nóng trong lòng.
Lục Chinh Năng ăn lê xong bèn  mượn máy kéo của  trong thôn đến, bọn họ mang những món đồ lớn lên xe, lôi một xe lên thị trấn ,  đó  trở về kéo xe thứ hai, xe thứ hai chính là những đồ dùng hàng ngày.
Vốn dĩ Hà Hạ và Lục Chinh Năng tính toán chuyển nhà mất hai ngày, nhưng vì  thêm Hà Hoằng Nghĩa nên chỉ mất một ngày là  chuyển xong.
Lục Chinh Năng tắt điện trong nhà, khóa cửa   trở về  thị trấn. Lúc  tới đám Hà Hạ  đang quét dọn nhà cửa .