Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 118
Cập nhật lúc: 2025-04-21 12:59:11
Lượt xem: 365
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Mày sợ cái rắm gì!” Quang Tứ nguýt một cái: “Đừng đúng , cho dù là như , trong tay chúng nhiều như , mày còn sợ nổi?”
Chu Vĩ Quang gã quát, cũng dám nhiều lời, chỉ nhỏ giọng : “ Ngũ ngoài cũng một lúc , vẫn luôn trở về.”
Quang Tứ nhíu mày.
Thân thủ của lão ngũ gã , nhanh độc, tâm nhãn nhiều, thật sự đánh gã cũng chút sợ hãi, chắc là sẽ xảy chuyện gì chứ?
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên một tiếng s.ú.n.g vang lên, cửa sổ phòng ngủ của gã vỡ vụn, mảnh kính văng , viên đạn trực tiếp b.ắ.n lên tường, tạo một cái hố.
“Rút lui !” Quang Tứ kêu to một tiếng, chạy ngoài cửa.
Quang Tứ mang theo Chu Vĩ Quang chạy hành lang, mặc áo ngủ dán sát tường, sắc mặt khó coi.
Mấy hầu của gã đều quỳ gối ở bên ngoài, thể cúi thấp rạp mặt đất, nào nấy đều dọa cho phát sợ, dám lên tiếng.
Cũng may đó tiếng s.ú.n.g tiếp tục vang lên.
“Anh Tứ, hình như ngừng ?” Chu Vĩ Quang nhỏ giọng .
“Mày!” Quang Tứ đạp một cái lên bụng của một hầu gần gã nhất: “Xuống gọi khoá chặt cửa lớn cho tao, bất kỳ nào cũng cho phép ! Mày, còn mày!”
Đi hai bước, đạp hai hầu khác ngã xuống mặt đất: “Đến phòng ngủ của tao, bên cửa sổ, cầm ống nhòm tìm hiểu bên ngoài.”
Nghĩ đến tiếng s.ú.n.g truyền đến từ phòng ngủ, đây rõ ràng chính là để cho mồi nhử, hầu lộ sự sợ hãi, nhưng cũng dám cãi mệnh lệnh của Quang Tứ, đành kiên trì .
Lúc cửa lớn của viện nghiên cứu đóng chặt, Quang Tứ hạ lệnh cho nô lệ đều tập hợp ở cửa .
Trong lòng chỉ khủng hoảng.
Trong thời gian , thấy sự tàn nhẫn và m.á.u lạnh của Quang Tứ, tất cả những dám một chút bất mãn với gã đều c.h.ế.t , còn những , chỉ là một đám xác hồn sợ hãi chi phối, nào ý kiến gì.
Lúc Quang Tứ và mấy tâm phúc của gã kho tư liệu ở tầng ba.
Trong kho tài liệu nhiều tủ sắt dày, bọn họ đặt tủ sắt ở chung một chỗ, ngăn tường, như cho dù hỏa lực đột kích tiến đến, cũng khả năng xuyên qua tường và những khối sắt
Trong tủ lưu giữ đều là vài tư liệu, Quang Tứ hứng thú, lười xem, nhưng vì để tra tấn nữ thạc sĩ xinh , gã bảo đập khóa , lấy tư liệu nghiên cứu ở bên trong , thả từng tấm đốt cô , thấy cô kêu la thảm thiết cầu xin, cầu xin gã đừng đốt, Quang Tứ cảm thấy thú vị.
Gã buồn nôn nhất là kiểu phụ nữ cao cao tại thượng , một vài cuốn sách vô dụng là tự cho tài trí hơn , ích lợi gì chứ, kết quả còn giống như con kiến gã bóp c.h.ế.t bất cứ lúc nào .
“Anh Tứ, em thấy tình hình hiện tại, tới nhiều, nếu theo như đường lối của bọn cớm, sớm bắc loa kêu gọi đầu hàng , bao gồm cả Ngũ, bây giờ chúng đứt mất 5 , đều rơi tay bọn họ, đặc biệt là Lưu Bình , là kẻ nhu nhược xương, nhất định thể là khai báo tất cả .” Chu Vĩ Quang .
Quang Tứ sắc mặt âm trầm: “Nói nhảm, thấy hiện tại bên ngoài ngập thành cái quỷ gì , thể xuất nhiều nhân lực để tìm chứ? Nếu tao đoán sai, nhiều nhất ba , hai đặc công, một tay b.ắ.n tỉa.”
“Vậy bây giờ?” Chu Vĩ Quang lôi kéo Quang Tứ: “Chúng suy nghĩ biện pháp sớm một chút, bọn họ súng, lúc nào cũng thể tới một chút, chúng vây c.h.ế.t ở chỗ sớm muộn gì cũng xong đời.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-118.html.]
Quang Tứ phiền muộn trong lòng: “Mẹ kiếp tao còn cần mày dạy ?”
Chu Vĩ Quang nhất thời ngậm miệng .
Lúc , một hầu gõ cửa, tới thông báo tình hình.
Quang Tứ bảo , đoan chính tới quỳ xuống, thể rạp mặt đất: “Anh Tứ, chúng tra xét ở cửa sổ, thấy bên ngoài, cũng điều gì bất thường, chỉ là thấy ở trạm canh gác.”
“Có cần để bọn họ ngoài xem một chút ?” Một tâm phúc .
“Không .” Quang Tứ quả quyết bác bỏ: “Giữ cửa đóng , tuyệt đối thể mở .”
Chu Vĩ Quang cũng : “Mày hạ lệnh, bảo những cẩu vật chặn cửa lớn , dùng gỗ, dùng sắt đóng đinh cửa sổ . Người nào chăm chỉ việc, đêm nay tao lột da.”
Cẩu vật trong miệng , từ đến nay là chỉ những nô lệ , mà lột da, là thật sự sẽ treo ngược lên gọt từng mảnh da nhỏ, hầu nhẹ nhàng run rẩy, nhận mệnh rời .
“Cách của mày cũng vô dụng, như căn bản thủ , cửa sổ tầng một quá lớn, cho dù dùng cây sắt đóng đinh bên , cũng dễ dàng đập , nếu như bọn họ mang theo thuốc nổ tới, lập tức thể phá cửa.” Quang Tứ .
“Anh Tứ, theo em thấy, chúng vẫn nên chạy , ở đây sống c.h.ế.t đấu với bọn cớm gì, bên ngoài bây giờ loạn, với bản lĩnh của chúng , cũng thể kiếm .” Tâm phúc : “Chúng trói đám cẩu vật , treo ở bên ngoài, một mồi lửa thiêu cả căn nhà, bọn cớm chắc chắn sẽ cứu , chúng thể nhân cơ hội, g.i.ế.c thì g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ, g.i.ế.c thì chúng cũng thể nhân cơ hội rời .”
Nghe xong, những khác cũng chút động tâm, Quang Tứ bác bỏ.
“Mày nghĩ cái rắm gì , như chính là một chút đường lui cũng để , ngộ nhỡ , thì liều mạng với cớm , đây là tìm đạn để ăn ?”
“Anh Tứ, ý của là...”
Quang Tứ vẻ mặt âm trầm: “Trước tiên khiến bọn họ tiêu hao, kề bên ngoại trừ một rừng cây, cái gì cũng , nhà dân phía cũng là nước, bên trong tất cả cũng là bùn nhão, bọn họ ngay cả nơi che mưa cũng , chúng chống đỡ tầm vài ngày , để đến lúc bọn họ chút chịu thì hành động.”
Chu Vĩ Quang đến chỗ , nhất thời hiểu : “Em hiểu , là toà B!”
Quang Tứ gật đầu, Chu Vĩ Quang cùng gã nhiều năm như , thăm dò tâm ý của gã .
“Lão già c.h.ế.t tiệt ở tòa B lâu như cũng chết, tòa B chắc chắn thiếu vật tư, hơn nữa cả tòa B bọc thép, chỉ đường thông gió, cửa sổ. Lồng sắt như , đừng ba , cho dù ba mươi đến, chúng cũng chống đỡ .”
TBC
“Anh Tứ minh!” Chu Vĩ Quang kích động: “Tấm thép , chính là thuốc nổ tới cũng một chút là thể nổ tung, chúng thể cứ chống đỡ ở bên trong, tin bên ngoài thể cứ thủ mãi!”
Quang Tứ lạnh: “Không sai, hiện tại bọn cớm lên tiếng, đơn giản chính là cho chúng áp lực, để cho chúng ngoài xem xét, đánh tan tất cả chúng , chờ bọn họ phát hiện toà B vững như thành đồng, thì sẽ đàm phán kêu gọi đầu hàng, đến lúc đó chúng dùng con tin lừa cho bọn họ giết. Ít nhất thể lấy một khẩu s.ú.n.g b.ắ.n tỉa. “
Nghe gã như , hai còn cũng cảm thấy đó là một biện pháp tích cực.
“ một vấn đề, lão già đáng c.h.ế.t ở toà B khó chơi, chúng dùng hết cách , cũng .”
Trong mắt Quang Tứ hiện lên một tia ác độc, trầm giọng : “Đó là cho ông một đòn trí mạng.”
Gã về phía một tâm phúc dáng mập mạp: “Đến lượt mày sân.”