Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 146

Cập nhật lúc: 2025-04-21 22:06:59
Lượt xem: 95

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Nặc thu máy ép dầu và dụng cụ lại, ở phòng bên cạnh không tìm được cái gì, chỉ có 3 ổ cắm điện và một bộ dụng cụ làm nghề mộc.

Lúc này trời đã tối đen.

Xung quanh yên tĩnh không tiếng động, chỉ có bóng tối sâu thẳm.

Khương Nặc khóa cửa căn phòng nhỏ ở tầng ba, lấy lều vải cùng với đèn LED cầm tay ra.

Nhiệt độ ban đêm rất lạnh, cô ăn một bữa cơm nóng, xem một bộ phim, lại đọc sách hai tiếng nữa trước khi chìm vào giấc ngủ.

Mặc dù khả năng bị phát hiện vào ban đêm rất thấp nhưng Khương Nặc vẫn ngủ rất tỉnh táo.

Một đêm vô sự.

Ngày hôm sau, Khương Nặc ra ngoài trước, lấy ra một chiếc thuyền xung kích hôm qua thu được, lái đến địa điểm đã hẹn để chờ Lý Mộng.

Khương Nặc đến sớm, đợi gần nửa tiếng đồng hồ mới nhìn thấy Lý Mộng chèo thuyền nhỏ tới từ đằng xa.

Chờ cô ấy đến gần, Khương Nặc mới kỳ quái hỏi: “Sao cô lại dùng chiếc thuyền này?”

Đây là chiếc thuyền nhỏ mà Ngô Đại Hà làm ra đầu tiên, dùng mấy thứ lộn xộn hàn lại với nhau, lại dùng lâu như vậy, gió đến mưa đi, nhìn qua như sắp tan thành từng mảnh.

Từ tiểu khu đến đây còn rất xa, Lý Mộng phải chèo bằng tay tới đây, ít nhất cũng phải mất 2 tiếng.

Lý Mộng lau mồ hôi, giải thích: “Tôi nghĩ, hôm qua chúng ta thu được một chiếc thuyền xung kích cỡ lớn mà tôi lại lái một chiếc thuyền xung kích khác ra đây thì lại quá lãng phí nhiên liệu, cũng không cần thiết. Chiếc thuyền nhỏ này Ngô Đại Hà cũng không muốn lấy nữa, anh ta nói có thể mang về thì mang về, không mang về được thì thôi, thuyền này không còn chống đỡ được bao lâu nữa, nếu tu bổ lại thì lại lãng phí vật liệu.”

“Vậy cô dậy sớm quá, lại đây nghỉ ngơi một lát đã.” Khương Nặc nói.

“Không sao, gần đây tôi rất khỏe, ngủ cũng rất ngon, có lẽ kiên trì rèn luyện thể chất nên tôi khỏe hơn trước.” Lý Mộng mỉm cười.

Khương Nặc gật đầu.

Xem ra thỉnh thoảng cho ăn một chút rau quả cũng có tác dụng với Lý Mộng.

Lý Mộng chuyển một cái ba lô lớn lên trên thuyền xung kích của Khương Nặc.

Cô ấy mang theo hai chiếc chăn nhỏ, ba cái bình giữ nhiệt 800ml, một gói thịt dê khô, ba gói thịt đông khô, một gói thịt hun khói, một cái áo khoác ngoài, một tấm vải chống thấm nước màu đen, ba túi dệt lớn.

Chính cô ấy vẫn ăn mặc như vậy, s.ú.n.g trường treo trên cổ, mặc áo khoác ngoài chống nước màu đen, lại mặc áo mưa. Áo khoác ngoài không kéo khóa, dùng khăn quàng che s.ú.n.g lại, sau đó lại mặc áo mưa che lại, căn bản là không nhìn ra được cái gì.

Trong túi áo cô ấy còn cất hai hộp đạn, một cái ná cao su, một bao bi thép.

So với cô, trên người Khương Nặc chỉ có một cái túi da nhỏ, bên trong có con d.a.o găm mà Vân Diệu đưa. Thứ này cô không dám bỏ vào không gian, cảm giác nó có sức hấp dẫn quá lớn với không gian, cô không muốn có biến hóa gì không thể dự đoán, lỡ như con d.a.o găm bị không gian nuốt mất, cô sẽ mất đi một vũ khí hữu dụng.

Vì vậy, cô tìm được ở khu siêu thị không gian một cái túi nhỏ tinh xảo, có thể buộc chặt vào thắt lưng, hoàn toàn không ảnh hưởng đến hoạt động, cho d.a.o găm vào và lấy ra cũng rất thuận tiện.

Lý Mộng đưa bình giữ nhiệt cho Khương Nặc, bảo cô uống chút nước ấm.

Hai người chỉnh đốn sơ qua, Khương Nặc dùng dây thừng buộc thuyền nhỏ ở phía sau thuyền xung kích, lái thuyền đi về hướng thị trấn Mai Dương.

Bây giờ mực nước không cao, tìm đường không khó như trước kia nữa.

Khương Nặc ghi nhớ phương hướng đại khái rồi sau đó đi theo hướng đường cao tốc, hơn một giờ sau, bọn họ đã đến bên ngoài thị trấn.

Nhìn thấy biển hiệu của một nhà máy thép ở phía xa, Khương Nặc biết là đã gần đến rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-146.html.]

Trước khi đến đây, cô đã tìm hiểu xung quanh một lượt, ấn tượng sâu nhất chính là nhà máy thép này. Nhà máy này được coi là một doanh nghiệp cỡ lớn, có nhà xưởng lớn vô cùng chuyên nghiệp, có 5 dây chuyền sản xuất thép đường sắt siêu nặng, thép cỡ lớn, cỡ trung, cỡ vừa, thép vuông và thép cuộn, năng lực sản xuất hàng năm đạt tới 2 triệu tấn.

Các sản phẩm của công ty này được sử dụng rộng rãi trong đóng tàu, cầu cống, máy móc kỹ thuật, trạm điện và các ngành công nghiệp khác, đồng thời tình hình xuất khẩu của công ty này cũng rất tốt. Đây là một trong số ít các nhà máy thép có thể cung cấp hàng cho cả một thuyền vận chuyển thép.

Bởi vậy cô nhất định phải đi một chuyến.

Ngoai trừ nhà máy thép này thì gần đây còn có một xưởng giấy có thể nhìn thấy trên bản đồ.

Sau đó chính là thị trấn.

“Cô đã từng đến thị trấn Mai Dương chưa?” Khương Nặc hỏi Lý Mộng: “Tôi chưa đến bao giờ, không hiểu rõ lắm.”

“Đến rồi, cùng với người trong đội.” Lý Mộng nhớ lại nói: “Thị trấn Mai Dương chính là một thị trấn cổ điển hình, có mấy con phố cũ đã được cải tạo lại, bán một ít đồ ăn và hàng mỹ nghệ, cuối tuần có thể đi dạo một vòng, nhưng đến đó lại cảm thấy chẳng có gì thú vị cả. Ngày hôm đó chúng tôi không gặp bạn gái của lão đại, người trong cửa hàng sườn xám là nhân viên của cô ta. Tôi còn mua hai bộ, cụ thể là chỗ nào thì không nhớ rõ, nhưng phố cổ cũng không lớn, sẽ không quá khó tìm.”

Nói xong, cô ấy lấy từ trong ba lô ra một quyển sổ nhỏ, dùng bút chì vẽ bố cục đại khái của thị trấn cho Khương Nặc xem.

Vẽ được một nửa Khương Nặc không khỏi che mặt.

Không hổ là Lý Mộng, một tiểu thiên tài về vẽ bản đồ địa lý, vĩnh viễn không thể hiểu được cô ấy vẽ cái gì.

“Được rồi, tôi biết đại khái rồi.” Khương Nặc ho một tiếng: “Chúng ta cũng không vội vào thị trấn đâu, theo như cô nói, phố cổ không lớn, nếu chúng ta cứ tùy tiện tiến vào thì lập tức sẽ bị phát hiện, trước tiên vẫn nên đi dạo xung quanh một vòng, bắt một người hỏi tình huống một chút mới ổn thỏa.”

Lý Mộng gật đầu, hai người tìm một vòng, tìm được một homestay để nghỉ chân.

Trong homestay này không có một ai, chỉ có tầng cao nhất là không bị ngập, phòng phía dưới hiển nhiên đã bị ngâm nước, cửa sổ cũng hỏng, khắp nơi đều là cát và nước bùn, còn có một ít rác rưởi bị nước cuốn tới.

Vừa vặn có một cửa sổ rất lớn trên tầng hai, Khương Nặc dùng d.a.o găm đập vỡ cửa sổ, khung cửa sổ bằng gỗ cũng trực tiếp bị chặt đứt, dọn sạch một lối vào, trực tiếp lái thuyền xung kích đi vào.

Trên chiếc thuyền xung kích này có dây xích, có lẽ là để tiện cho việc neo thuyền. Khương Nặc buộc dây xích lên ống sưởi trong nhà, sau đó tháo cánh quạt bên ngoài của thuyền xung kích.

Thường xuyên tháo gỡ thứ này nên cô đã làm rất quen tay, tháo rời và lắp ráp lại cũng rất nhanh.

Lý Mộng đeo ba lô trên lưng, lại xách thùng dầu diesel trên thuyền xung kích xuống, động tác cũng khá nhanh nhẹn.

Không có chân vịt và dầu diesel, loại thuyền xung kích này rất khó di chuyển bằng sức người, hai người trực tiếp lên thẳng tầng trên, đi lên tầng cao nhất.

Tầng cao nhất không bị ngập nước, nhưng hiển nhiên đã bị lục soát mấy lần, khắp nơi ngổn ngang lộn xộn.

Chỉ đáng tiếc cho phần trang trí của homestay này, phẩm vị cũng không tệ lắm.

Hai người chọn một căn phòng tương đối ít bừa bộn làm cứ điểm tạm thời, đặt đồ xuống, lại kéo rèm cửa sổ, lấy ống nhòm ra nhìn ra bên ngoài.

“Ngập nước lâu như vậy, cô nói huấn luyện viên còn sống không?”Từ đằng xa nhìn phố cổ không hề có động tĩnh, trong lòng Lý Mộng có chút bồn chồn. Đã tới đây một chuyến, đương nhiên không muốn đi một chuyến vô ích.

Nhưng từ nơi này nhìn ra, thị trấn Mai Dương là bị ngập đến lầu năm, mà toàn bộ thị trấn này cũng không có mấy tòa nhà cao hơn tầng năm cả, cư dân phần lớn sống ở trong những ngôi nhà cổ hoặc là những tòa nhà ba tầng trên phố cổ.

TBC

Khương Nặc suy nghĩ một chút: “Yên tâm, phố cổ có nhiều người bán đồ ăn như vậy, coi như là vật tư phong phú, nhân khẩu thường trú lại không nhiều, so với những tiểu khu cũ trong thành phố kia thì tốt hơn nhiều, chúng ta kiên nhẫn một chút.”

Nghe Khương Nặc nói như vậy, Lý Mộng hoàn toàn yên tâm.

Trong phòng có bàn ghế, cũng có giường, Lý Mộng đi thu dọn một chỗ nghỉ ngơi, hai người thay phiên nhau ăn cơm, đồng thời quan sát động tĩnh bên ngoài.

“Cô chờ ở đây, nếu như nhìn thấy có người thì cứ dẫn người đó tới, trực tiếp trói lại, vặn hỏi người đó tình huống về khu phố cổ. Nhớ kỹ, người trong thị trấn cổ này rất có thể sẽ có súng, cô phải làm việc cẩn thận, nếu như là ba người thì cô không được ra tay. Hai người hoặc một người là có thể.” Khương Nặc dặn dò: “Có thể tôi đi khá lâu, cô tự chú ý.”

Lý Mộng gật đầu, nghiêm túc ghi nhớ.

Loading...