Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 154

Cập nhật lúc: 2025-04-21 22:07:15
Lượt xem: 77

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Xem ra trong tay Dương Thành Huy vẫn còn súng, chúng ta không thể uổng công tới đây.” Khương Nặc đút cho Lý Mộng một miếng thịt dê khô, sau đó hoạt động thân thể một chút, xoay người đi kết liễu Tôn Duy Dân.

Ông ta đã trở nên vô dụng.

Tôn Duy Dân c.h.ế.t đi trong cơn hôn mê mà không kịp có bất cứ phản ứng nào.

Hai người lại cùng nhau ném t.h.i t.h.ể vào trong nước.

Thị trấn này cũng không có mấy chỗ sạch sẽ, nếu có thêm một xác thối thì người sống sót sẽ thiếu đi một chỗ có thể cư trú.

Chỉ là thuận tay ném đi mà thôi.

Khương Nặc chỉ ra ngoài cửa sổ, nói với Lý Mộng: “Nhìn thấy căn nhà gạch màu trắng kia không? Ở ngay bên cạnh tầng sáu, nhìn thẳng khoảng cách tầm 50 mét, cô đi vào trong đó dựng súng, tôi trực tiếp lên tầng sáu tìm Dương Thành Huy.”

Hai người nhanh chóng thu dọn đồ đạc, xóa hết toàn bộ dấu vết, cuối cùng chỉ còn sót lại một ít vết m.á.u trên mặt đất.

Toàn bộ mọi thứ đều gói ghém vào ba lô, s.ú.n.g mang ở trên người.

Lý Mộng lắp lại động cơ đẩy vào thuyền xung kích, Khương Nặc đi một chuyến, mang về một cái túi dệt có mấy trăm hộp thịt, đặt lên thuyền xung kích.

Chiếc thuyền kayak tịch thu được từ chỗ Tôn Duy Dân cũng bị xì hết hơi ra, cho vào trong túi dệt.

Homestay chỉ cách phố cổ một đoạn nữa nên di chuyển cũng coi như thuận tiện, chỉ là sau khi tiến vào phố cổ thì có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào.

Dù sao thì tầng sáu là nơi cao nhất của phố cổ, phạm vi tầm nhìn rất rộng.

“Ngôi nhà gạch trắng cách tầng sáu rất gần, cộng thêm Tôn Duy Dân mãi không quay về, chúng ta vừa tới gần chắc hẳn là sẽ lập tức bị phát hiện, còn lại thì xem bọn họ phản ứng thế nào.” Khương Nặc nói với Lý Mộng: “Vừa rồi tôi đã quan sát địa hình, từ phía sau đi vòng qua có mấy ngôi nhà có thể che khuất tầm nhìn. Thuyền xung kích cứ cố gắng bám sát bức tường mà đi, nhưng một khi tới được ngôi nhà gạch trắng thì không có bất cứ thứ gì có thể che lại được nữa.”

Lý Mộng phản ứng rất bình tĩnh: “Trừ phi Dương Thành Huy tự mình nổ súng, nếu không thì với khoảng cách 50 mét, người bình thường căn bản không thể nào b.ắ.n trúng được, không có gì phải sợ. Cũng không phải ai cũng siêu nhân như cô.”

“Cảm ơn đã khen.” Khương Nặc nhướng mày: “Nhưng mà thật sự cũng có khả năng như vậy, chỉ cần Dương Thành Huy còn sống.”

“Tôi sẽ phát tín hiệu cho anh ta, để anh ta biết là tôi.” Lý Mộng nói: “Hiện tại anh ta bị giam cầm, hẳn anh ta cũng biết tôi là người duy nhất có khả năng giúp đỡ anh ta.”

“Lỡ như anh ta lựa chọn tình yêu thì sao?” Khương Nặc hỏi.

Lý Mộng lập tức nghẹn họng, “Này, tôi thật sự không hiểu...”

Khương Nặc mỉm cười: “Yên tâm đi, tôi đùa cô đấy. Dương Thành Huy và Tôn Tiểu Ny náo loạn lâu như vậy, cuối cùng vẫn thả 12 người phụ nữ kia đi, bản thân lại rơi vào cảnh nguy hiểm, anh ta là người có lương tri.”

Lý Mộng gật đầu, hai người lên thuyền xung kích, Lý Mộng phụ trách lái thuyền, Khương Nặc tập trung tinh thần lực lắng nghe tất cả động tĩnh xung quanh.

Thuyền xung kích mặc dù đi sát tường nhưng rất thuận lợi tới gần phố cổ.

Chỉ là nếu cứ tiếp tục đi về phía trước thì không có kiến trúc nào có thể che chắn nữa.

Lý Mộng hít một hơi, tăng hết tốc độ của thuyền xung kích, dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía mục tiêu.

Khương Nặc cầm ná cao su trong tay, cố gắng mở rộng thính giác ra xa hơn, khi thuyền xung kích tiến gần lại, cô bắt đầu mơ hồ có thể nghe được một vài động tĩnh.

Nhưng khoảng cách quá xa, nghe không rõ lắm.

Không đến nửa phút, chiếc thuyền xung kích đã đến tầng dưới của ngôi nhà gạch trắng, Lý Mộng vẫn không giảm tốc độ, chỉ thay đổi phương hướng để thân thuyền trôi về phía bên kia của ngôi nhà.

Nếu ở bên này của ngôi nhà thì từ tầng sáu không thể nhìn thấy được.

Khương Nặc chăm chú lắng nghe, tầng sáu bên kia vẫn không có nhiều động tĩnh, mơ hồ có thể cảm nhận được hơi thở nhưng khoảng cách đường thẳng hơn 50 mét, lại còn có độ cao bốn tầng lầu, đề bài này hơi quá sức với cô.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Lý Mộng đè thấp giọng, có chút nghi hoặc: “Bọn họ không nhìn thấy sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-154.html.]

“Hình như là vậy.”

Lý Mộng ngẩn người: “Tuy chúng ta chỉ lộ ra khỏi tầm nhìn khoảng 20 giây, nhưng vừa rồi tiếng động cơ khá lớn, hơn nữa Tôn Duy Dân vẫn chưa trở về, những người này đều không nghiêm túc đề phòng sao?”

“Người bình thường mà thôi, cho dù trong tay có s.ú.n.g cũng không thể làm được gì.”

Khương Nặc tuy nói như thế, nhưng cũng không hề khinh địch.

Cô quan sát xung quanh, tìm được cửa vào nhà trên tầng hai, tuy rằng thuyền xung kích không thể lái vào nhưng có một ban công rất lớn, neo thuyền là không thành vấn đề.

Nước ngập đến tầng hai, cửa cũng bị ngập một nửa, cánh cửa gỗ ngâm lâu ngày nên đã bị mềm đi, Khương Nặc quan sát kích thước khung cửa, phát hiện thuyền có thể đi vào liền dùng d.a.o găm gọt khung cửa, lại lái thuyền xung kích đ.â.m vào cửa, trực tiếp vọt vào.

“Cô nhẹ tay chút.” Lý Mộng có chút căng thẳng.

“Không sao, bọn họ dám tới xem xét thì chúng ta vừa vặn bắt người.” Khương Nặc nói, lái thuyền xung kích vào.

Có thể nhìn ra được tầng hai vốn là phòng trà, thảm vải trên tường còn viết một chữ “Trà” thật to, nhưng đồ vật cơ bản đã bị dọn sạch, bàn ghế cũng không lưu lại cái gì, tuy nhiên như vậy càng tiện cho cô đậu thuyền.

Khương Nặc lái thuyền thẳng vào phòng trong, tìm được một cầu thang đi lên, lúc này mới dừng lại.

Động tác Lý Mộng nhanh nhẹn, thuyền vừa dừng lại cô ấy đã bắt đầu tháo động cơ đẩy. Sau khi Khương Nặc buộc dây xích sắt trên thân thuyền vào tay vịn cầu thang, cô ấy đã tháo dỡ được bảy tám phần.

Hai người xách đồ đạc đi lên trên.

Cả tòa nhà đều bị nước lũ bao phủ, vô cùng ẩm ướt, rác rưởi ngổn ngang. Khi đi đến tầng ba, Khương Nặc ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc, Lý Mộng cũng cau mày, theo bản năng che miệng mũi lại, mặc dù cô ấy đã đeo khẩu trang.

Hai người đều hiểu rõ, đây là mùi của xác c.h.ế.t thối rữa.

Có lẽ người này c.h.ế.t ở trong phòng, bị ngâm trong nước rất lâu, hiện tại nước rút, mùi hôi mới phát ra ngoài.

Tiếp tục đi lên đến tầng bốn, trên tầng bốn còn có một gác mái nhưng tương đối thấp, xem như tầng 4 rưỡi.

Trên gác mái chỉ có một cái giếng trời, không thuận tiện cho việc lắp súng.

Khương Nặc sờ vào đó thì phát hiện xi măng trên tường bị ngâm nước nên rất dễ tróc ra, liền dùng d.a.o găm bóc lớp vỡ trên tường, lại đào sâu vào trong. Dao găm này càng dùng càng tốt, chẳng bao lâu sau cô đã móc ra được hai viên gạch.

Tiếp theo càng thuận lợi hơn, Khương Nặc gỡ xuống sáu viên gạch, trên tường xuất hiện một cái lỗ không lớn không nhỏ.

Lý Mộng bước tới kiểm tra độ cao rồi nói: “Lấy thêm ba viên từ dưới lên nữa, ở vị trí này tôi thấy không thoải mái lắm.”

Khương Nặc nghe theo cô ấy, cầm lấy d.a.o găm đ.â.m vào tường, lại gỡ xuống 3 viên gạch, Lý Mộng gật đầu: “Được rồi.”

“Trước khoan dùng s.ú.n.g đã.” Khương Nặc nói, lấy ná cao su ra, lui về sau một bước.

Từ cái lỗ này có thể hoàn toàn nhìn thấy tầng sáu đối diện, mặc dù là một ngôi nhà gạch nhưng phong cách tổng thể của nó mang hơi hướng cổ kính, từ thiết kế cửa sổ xem ra nó trang nhã hơn so với những ngôi nhà khác.

Lúc này tất cả các cánh cửa đều đóng chặt, không nhìn thấy người.

Chẳng trách cũng không có ai phát hiện ra có người tiếp cận, trình độ phòng bị này quả thực quá lỏng lẻo.

TBC

Khương Nặc kéo ná cao su, tập trung tinh thần lực.

Vèo —— Vèo —— Vèo ——

14 viên đạn liên tiếp không ngừng b.ắ.n ra, đập mạnh vào cửa sổ. Viên thứ nhất, kính cửa sổ vỡ tan, viên thứ hai, thứ ba, thứ tư, khung gỗ cũng bị đánh gãy.

Đến lúc này người trên tầng 6 mới phản ứng lại, tiếng thét chói tai truyền đến rõ ràng.

Khương Nặc tiếp tục tấn công, đập nát toàn bộ bốn cửa sổ, sau đó chuyển sang phá cửa.

Loading...