Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 156

Cập nhật lúc: 2025-04-21 22:08:11
Lượt xem: 93

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Chị dâu, chị ở chỗ an toàn rồi, còn muốn chúng tôi chặn họng s.ú.n.g ở bên ngoài đúng không?” Lúc này người đàn ông bị s.ú.n.g chĩa vào đã tức giận đến mức không thèm quan tâm gì nữa, nhào tới nắm chặt khẩu súng, hơn nữa còn ra sức ôm chặt Ngô Hải Mai: “Chẳng phải chỉ dựa vào hai khẩu s.ú.n.g thôi sao?”

Người phía sau được cổ vũ, đều như phát điên chen vào bên trong. Một người đàn ông nhào vào, một phát liền túm lấy tóc Tôn Tiểu Ny, dùng hết khí lực kéo cô ta lên đồng thời tát cô ta bảy tám cái cùng lúc, thấy cô ta bị đánh đến sững sờ liền đưa tay giật khẩu súng.

Lúc này, cánh cửa đã hoàn toàn bị phá tan.

Da đầu Tôn Tiểu Ny đau nhức kịch liệt, tức điên lên, trong miệng chửi toáng lên: “Còn mệt cho ông còn là chú tôi, mẹ kiếp ông là đồ cầm thú! Ông cho rằng tôi không biết con đàn bà điên khùng kia mang thai con của ông sao, cô ta ghê tởm ông, ghê tởm đến mức phát điên luôn, ông là cái thá gì chứ, chỉ là một thằng đàn ông rác rưởi! Ngay cả đồ đàn bà rác rưởi mà cũng chướng mắt ông!”

“Còn mày thì là cái thá gì?” Người đàn ông dùng chân đạp mạnh vào bụng cô ta, giẫm mạnh lên n.g.ự.c cô ta, từ xương sườn của Tôn Tiểu Ny lập tức đau dữ dội: “Ỷ vào trong tay mẹ mày có s.ú.n.g thôi chứ mày có là cái đồ chơi gì đâu. Tao không chỉ là chú mày, tao còn là cha mày, là ông nội mày nữa đấy.”

Ông ta cướp được súng, lập tức hung tính đại phát, cơn tức giận bị đè nén bởi cả nhà này trong mấy ngày nay lập tức bùng phát, ông ta nhắm ngay đầu Tôn Tiểu Ny rồi bóp cò.

“Con khốn, mày c.h.ế.t đi!”

Nhưng mà, Tôn Tiểu Ny tuy rằng mặt mũi bầm dập, lại chỉ châm chọc nhìn ông ta.

Khẩu s.ú.n.g này còn chưa lên đạn, ông ta chưa từng chạm vào súng, không có kinh nghiệm, cầm một lúc lâu mà không có phản ứng gì, lại bị Ngô Hải Mai giãy dụa hất người bên cạnh ra, một phát s.ú.n.g b.ắ.n thẳng vào bụng ông ta.

Tôn Tiểu Ny lao tới muốn lấy lại s.ú.n.g nhưng trên người cô ta quá đau, đau đến mức căn bản không có sức đứng dậy.

Càng có nhiều người điên cuồng lao tới, Ngô Hải Mai bên này cũng tranh cướp loạn thành một đoàn.

Trong lúc hỗn loạn, s.ú.n.g bóp cò.

Ngô Hải Mai đứng mũi chịu sào, bị s.ú.n.g trên tay mình b.ắ.n xuyên qua ngực.

Bà ta không thể tin được trừng to mắt, nội tạng bị đạn b.ắ.n xuyên qua khiến m.á.u tươi từ trong miệng trào ra, bà ta căn bản không thể thốt lên được lời nào.

Vào giây phút cuối cùng, trên mặt bà ta nở một nụ cười dữ tợn.

Muốn cướp s.ú.n.g của tao sao, đừng có mơ!

Pằng pằng pằng pằng!

Ngô Hải Mai điên cuồng bóp cò, dùng hết sức lực b.ắ.n ra 6 viên đạn còn lại trong súng.

Bà ta nhắm người mà bắn, không quản người đó là ai.

Đây là phòng của bà ta, s.ú.n.g của bà ta, vật tư của bà ta, đồ ăn của bà ta, ai cũng đừng hòng nghĩ đến súng, nếu muốn c.h.ế.t thì c.h.ế.t cùng nhau.

“Mẹ!” Tôn Tiểu Ny kêu thảm một tiếng.

“Pằng!”

Lúc này lại vang lên một tiếng s.ú.n.g khác.

Nhưng mà tiếng s.ú.n.g này là từ bên ngoài b.ắ.n vào.

Người đàn ông cướp được s.ú.n.g bị b.ắ.n xuyên đầu, m.á.u phun thẳng ra ngã nhào xuống đất.

“Pằng pằng pằng!”

Lại là liên tục mấy phát súng, mang theo từng mảng hoa máu.

Lúc này mọi người cũng không để ý tới s.ú.n.g nữa, điên cuồng xông vào trong phòng, chỉ cần trốn vào đó là sẽ không bị b.ắ.n trúng!

Ngoại trừ Tôn Tiểu Ny, chỉ còn lại sáu người sống sót, toàn bộ bọn họ chui vào trong phòng, hơn nữa còn đóng cửa lại, chỉ chừa Tôn Tiểu Ny bị thương ở bên ngoài.

Đáy mắt Tôn Tiểu Ny tràn đầy hận ý.

Cô ta cắn răng bò về phía trước, vừa rồi s.ú.n.g bị ném ra ngoài cửa, cô ta biết nó đang ở hướng nào.

Trong s.ú.n.g chắc hẳn còn có 7 viên đạn, trong túi áo cô ta còn 20 viên.

Cô ta muốn g.i.ế.c hết toàn bộ những người này, lại g.i.ế.c người bên ngoài.

Cô ta sờ thử xương sườn của mình, vẫn còn tốt, tuy rằng đau dữ dội, đau đến mức cả người toát mồ hôi lạnh nhưng tốt xấu gì cũng không bị gãy xương, có lẽ chỉ là bị nứt.

Mà như vậy thì không sao cả, chỉ cần nghỉ ngơi tốt là cô ta còn có thể sống.

Trong mắt Tôn Tiểu Ny dấy lên thù hận và hy vọng, cô ta nằm rạp trên mặt đất, chậm rãi bò về phía trước.

Ngay khi tay cô ta sắp chạm vào khẩu s.ú.n.g thì...

Một bàn chân đột nhiên đặt chắc chắn lên trên khẩu súng.

Tôn Tiểu Ny trừng to mắt, cô ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người lạ mặt đội mũ và đeo khẩu trang.

Trong phòng, có một gian chứa đồ nhỏ.

Nhỏ biết bao lại có một cái tủ lớn như vậy, không quá một mét khối.

Dương Thành Huy từ từ mở mắt.

Anh ta bị nhét vào trong không gian này đã rất lâu rồi, toàn thân đều là vết thương, gần như không còn chỗ nào hoàn hảo, cả người đều là chất bẩn, còn bẩn hơn so với rác rưởi.

Anh ta cho là mình sắp c.h.ế.t rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-156.html.]

Nhưng vì sao lại còn sống chứ?

Tiếng s.ú.n.g đầu tiên vang lên, thật ra anh ta đã nghe thấy rồi, nhưng Dương Thành Huy không phản ứng chút nào.

Đối với một người đã mất đi ý chí muốn sống, một lòng muốn c.h.ế.t mà nói, cho dù bên ngoài xảy ra chuyện gì, cũng không có liên quan gì với anh ta.

Nhưng rất nhanh, tiết tấu của tiếng s.ú.n.g này khiến anh ta chú ý.

332... 332...

Mỗi lần đều b.ắ.n ba phát, đồng thời tiết tấu b.ắ.n súng, mỗi phát s.ú.n.g có khoảng cách là 332 giây, đây là ám hiệu chung của đội b.ắ.n s.ú.n.g bọn họ.

Đây là... người quen của anh ta tới?

Trong bóng tối, Dương Thành Huy khẽ run lên.

...

Trong phòng cũng không khoá cửa chặt.

Cùng với tiếng s.ú.n.g ngừng lại, người ở bên trong cuối cùng cũng không còn sợ hãi như vậy nữa, nguy hiểm dường như đã tạm thời được xua tan.

Trốn vào trong này, sẽ không bị nhìn thấy, sẽ không bị s.ú.n.g b.ắ.n đến.

Nhưng tiếp theo phải làm sao bây giờ?

Một đám người có sự mờ mịt nhất thời, trốn sao? Lại có thể trốn được đến đâu?

Hay là tìm một chỗ trốn đi, chờ cho tình thế qua đi?

6 người ồn ào, cũng không tranh cãi ra được kết quả gì, kết quả là không nghe thấy Khương Nặc đang cố gắng hết sức nhẹ bước chân.

Mãi cho đến khi cửa bị đá văng, bọn họ mới giật mình phát hiện có người tới gần.

Còn chưa kịp phản ứng, ná cao su trong tay Khương Nặc đã b.ắ.n liên tiếp 14 viên bi, mỗi một bi đều đánh vào vết thương trí mạng, chưa đánh tới thì lấy d.a.o găm ra tiễn bọn họ lên đường.

“Cô... cô là ai?”

Khương Nặc không thèm quan tâm, một d.a.o mất mạng, một câu nói nhảm cũng không có.

Sau đó cẩn thận cảm nhận, ngoại trừ Tôn Tiểu Ny ở bên ngoài, tầng 6 còn có tiếng hô hấp cực yếu.

Cô đưa mắt về phía một cánh cửa nhỏ ở góc xó.

Trong lòng cô sáng tỏ, tìm chiếc chìa khoá lấy được từ trên người Tôn Tiểu Ny ra, thử một chút, trực tiếp đã mở được cửa.

Sau khi mở cửa, cô nhìn thấy ở bên trong một ngăn chứa rất nhỏ, nhét một người.

Đương nhiên, dáng vẻ của anh ta đã không thành hình người nữa rồi.

Tay chân cũng không còn đủ sức rũ xuống, gân tay gân chân chắc là đã bị cắt đứt, toàn thân trần trụi, không có chỗ nào tốt, vết thương rải rác khắp nơi, có chỗ còn từng bị lửa đốt, da thịt cháy đen, toả ra mùi hôi thối.

“Anh là huấn luyện viên Dương, Dương Thành Huy?” Cô hỏi.

Dương Thành Huy không nhúc nhích, không đáp lại một chút nào.

“Tôi là bạn của Lý Mộng, đi tìm anh cùng với cô ấy.” Khương Nặc lại nói.

Lúc này Dương Thành Huy mới mở mắt, yên lặng nhìn cô, sau đó cố gắng há mồm, nặn ra được mấy chữ khàn khàn từ cổ họng đã bị cắt hỏng.

TBC

“Để cho tôi chết.”

Khương Nặc thấy anh ta kích động, vốn dĩ là đèn dầu đã cạn, tâm trạng bị chấn động lớn như vậy, có khả năng không chống đỡ được bao lâu.

“Trước tiên để Lý Mộng gặp mặt anh một lần.” Cô nói.

Dương Thành Huy run rẩy, nhắm mắt lại.

Khương Nặc đi ra ngoài, gửi tin cho Lý Mộng.

Lý Mộng sang đây cần lắp đặt công cụ đẩy thuyền, đại khái cần mười phút, Khương Nặc nhìn vật tư rải rác bốn phía một chút, lấy túi bện thừng ra bắt đầu thu.

Cơ bản chỉ chứa đồ ăn, còn có mấy món quần áo, những thứ vụn vặt khác thì thu vào trong không gian.

Sau đó không lâu, Lý Mộng đã đến.

Súng vẫn đeo trên cổ cô ấy, cô ấy đi vào phòng, rất nhanh cũng phát hiện ra Dương Thành Huy.

Nhìn thấy thảm trạng của anh ta, Lý Mộng thở dài một tiếng.

“Lão đại, đi theo tôi đi.”

Dương Thành Huy chỉ bình tĩnh nhìn cô ấy, dùng hết sức lực nói với cô ấy: “Để cho tôi chết.”

Anh ta chỉ một lòng muốn chết.

Lý Mộng trầm mặc.

Bị thương thành như này, người đã phế đi, căn bản không sống được bao lâu nữa, cho dù có xảy ra kỳ tích sống sót được, trong loạn thế này tuyệt đối cũng không có khả năng sinh tồn.

Loading...