Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 161
Cập nhật lúc: 2025-04-21 22:08:21
Lượt xem: 100
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bố cục của ba căn biệt thự đều giống nhau, tầng ba cũng có một căn phòng lớn có phòng tắm và phòng giữ quần áo, bên ngoài căn phòng là một sân thượng lớn khoảng chừng 100 mét vuông.
Bọn họ chọn phòng để quần áo ở lại trước.
Không gian nhỏ, bùn cát cũng ít, tương đối dễ thu dọn, có thể mau chóng dọn dẹp để trải giường chiếu.
Những nơi khác sẽ làm từ từ.
Hai cha con bận rộn một trận, từ nhỏ Ngô Tiểu Giang đã đi theo cha làm việc, làm việc rất nhanh nhẹn, là một trợ thủ không tệ.
TBC
Lúc này, Lý Mộng đã đưa đồ đạc còn lại của nhà anh ta tới.
Mặc dù biệt thự đã sửa sang cơ bản, nhưng giường và đồ dùng hàng ngày vẫn chưa có, Lý Mộng giúp anh ta mang đến một chiếc giường gấp, còn có bàn nhỏ các thứ, Ngô Đại Giang vội vàng nói cảm ơn.
“Quá làm phiền cô rồi, cô Lý.”
“Không có gì, anh chuyên tâm làm việc của anh là được.” Lý Mộng nói: “Đồ trong phòng làm việc của anh nhiều, tôi không dám tùy tiện mang đi, ngày mai anh lại theo tôi đi mấy chuyến, mang những thứ có thể mang đi. Nhân lúc nước chưa rút, chúng ta lại có tàu xung kích, hiện tại vận chuyển đồ đạc coi như thuận tiện hơn, trước tiên cứ di chuyển toàn bộ, rồi dần dần thu dọn.”
“Được... Bây giờ tôi đi!” Ngô Đại Giang nói: “Đoán chừng còn 3 tiếng nữa trời mới có thể tối, nơi này vừa vặn có cần cẩu, cũng có dây thừng, tôi có thể làm giá treo, rất tiện, hôm nay là có thể chuyển bảy tám phần, ngày mai tôi lại lắp giá treo ở tầng 35.”
“Được.” Lý Mộng đang hơi sầu, dọn nhà từ tầng 35 có chút khó khăn, dù sao bọn họ dự định mang cả cửa và cửa sổ đi, một chút đồ cũng không để lại.
Dựa vào sức người, thật sự là sẽ quá sức.
Lý Mộng khẽ cười: “Được, vậy nắm chặt thời gian đi.”
Ngô Đại Giang vội vàng gật đầu, từ trong một đống đồ này, tìm ra một cái cần cẩu loại nhỏ.
“Cái cần cẩu này nhỏ, đồ quá nặng là sẽ không treo nổi, nhưng chúng ta không cần phải chuyển lên, là chuyển xuống, đã tốt lắm rồi.” Ngô Đại Giang nói.
Lý Mộng không hiểu nhiều những thứ này, chỉ nói: “Có thể sử dụng là được.”
Máy móc và linh kiện là tách biệt, cho dù thuận tiện cho bọn họ vận chuyển, hai người mang đồ vật thu được lên tàu xung kích, rồi trực tiếp trở về tiểu khu.
Lúc bọn họ đang bận bịu, bên chỗ Khương Nặc cũng đang bận việc.
Đầu tiên cô đưa Vu Nhược Hoa và A Muội đến biệt thự số 3.
Cách đây đã rất lâu, lần đầu tiên A Muội được đi ra ngoài, hưng phấn đến mức trực tiếp nhảy vào trong nước bơi mấy vòng, còn rất bành trướng muốn so tốc độ với tàu xung kích.
Người ở toà nhà Đan Nguyên đã bị Vương Cường cảnh cáo, một người cũng không lộ mặt.
Để A Muội đi theo mẹ làm bảo tiêu, Khương Nặc lại trở về tiểu khu.
Lựa chọn chính mình ở biệt thự số 3, là bởi vì giữa căn số 3 và căn số 1, số 2 cách một dải cây xanh nhỏ, tương đối độc lập, so sánh thì thanh tịnh hơn một chút.
Lý Mộng ở căn số 2, có thể nhìn thấy căn số 3, cũng chỉ có thể nhìn thấy một mặt của cửa chính.
Đối với cô mà nói, căn số 3 là thuận tiện nhất.
Đồng thời, căn số 3 thuộc về hậu phương, ngũ quan của cô nhạy cảm, càng có thể bảo vệ an toàn hơn.
Đến lúc đó Vu Nhược Hoa sẽ bắt đầu xắn tay áo lên quét dọn.
Cùng gần giống với mạch suy nghĩ của Ngô Đại Giang, bà bắt đầu thu dọn từ tầng ba, quét dọn ra một chỗ để ngủ nghỉ, rồi dần dần làm xuống dưới.
Những chuyện lặt vặt này là thế mạnh của Vu Nhược Hoa, bà rất nhanh đã bày ra mười phần tư thế.
Khương Nặc thì dỡ đồ ở tầng 36 ra.
Cửa sổ đều là kính chống đạn cô dùng tiền trang bị, chắc chắn là phải mang đi, giữ lại tương lai có lẽ có tác dụng.
Trận này vơ vét vật tư khắp nơi, cũng coi như cho cô thêm một số kinh nghiệm.
Làm sao để gỡ ra tốt nhất?
Đương nhiên là dỡ nhà.
Khương Nặc dùng d.a.o găm cắt lớp xi măng, trực tiếp gỡ từng chiếc cửa sổ xuống.
Dỡ sạch cửa sổ, lại gỡ cửa.
Cửa chống trộm, cửa lưới sắt, đều phải mang đi.
Còn có ruộng nhỏ ở tầng 36 Oda, lúc này còn đang trồng ớt, vừa nở hoa, đoán chừng phải một thời gian nữa mới có thể chín, vì để đảm bảo, cô cũng đã làm một số kiểm tra từ trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-161.html.]
Ví dụ như lấy một gốc ớt cùng đất đai thu vào trong không gian, qua một đêm, lại lấy cả gốc và đất ra, tưới chút nước suối, xem nó có còn sống hay không.
Cuối cùng là không có vấn đề gì.
Đồ bỏ vào trong không gian, thủy chung sẽ đứng im duy trì trạng thái lúc vừa bỏ vào, sẽ không phát triển, cũng sẽ không có sự biến hóa nào khác.
Cô lập tức thu toàn bộ kính trong phòng vào trong không gian.
Đêm đầu tiên, mọi người ai bận việc nấy, miễn cưỡng thu xếp xong một nơi để nghỉ ngơi.
Khương Nặc để nhà kính vào một khoảng trống trên lầu ba, ai ngờ lại vô cùng vừa vặn, chỉ còn lại một khe hở nhỏ.
Nhà kính này được đặt bên ngoài cùng, đám người Lý Mộng không thể nhìn thấy bọn họ ở đây nhưng người bên ngoài lại có thể nhìn vào.
Một thứ như thế này khó tránh việc bị người khác chú ý.
Khương Nặc nghĩ một hồi rồi lại quyết định cất nhà kính vào trong không gian, tìm một ít màng kính chống nhìn trộm dán lên tất cả các mặt của nhà kính.
Chất lượng của mấy màng kính này rất tốt, cô tìm được nó khi đi lùng sục trong những tòa nhà văn phòng, loại này cũng thường được trang bị trong những chiếc ô tô cao cấp.
Như vậy, đứng bên ngoài sẽ không nhìn thấy bên trong nhưng người ở trong nhà kính lại có thể thấy tình huống bên ngoài.
Cô chuẩn bị xong xuôi rồi lại đặt nhà kính vào chỗ khoảng không trên lầu ba.
“Tiểu Nặc, bên ngoài trời lạnh, mau vào trong đi.” Vu Nhược Hoa gọi cô: “Trời tối đen thùi lùi thế này, con đứng ngoài đó làm gì.”
Khương Nặc đi vào.
Sàn lầu ba đã được mẹ cô quét dọn sạch sẽ nhưng bà ấy vẫn thấy chưa hài lòng về trần nhà và mấy bức tường xung quanh.
Trong phòng có hai chiếc đèn LED cầm tay dùng để chiếu sáng, Vu Nhược Hoa dự định trải một tấm nhựa xuống sàn, cứ ngủ tạm dưới đất trước đã.
Nhìn bộ dáng bận rộn của bà ấy, Khương Nặc cười cười.
Cô khởi động ý thức tiến vào không gian, chọn một thùng đựng hàng rỗng cỡ nhỏ chừng ba lít rồi dùng mười miếng giẻ lau nhanh bên trong, lại chọn một tấm thảm mềm mại đặt lên trên, thêm một giường da phù hợp, trải thêm một tầng đệm.
Ga trải giường tung bay trong không trung rồi đáp phẳng phiu xuống đệm.
Sau đó là chăn, gối đầu.
Quá trình này cứ như đang chơi trò “Gia viên vui vẻ”, tùy tâm sở dục, không hài lòng thì cứ tiện tay đổi một cái khác là được
Kiên trì sửa sang xử lý một chút thì ưu điểm của không gian này cũng hiện ra.
Cũng cần dùng đồ đạc cũng không tốn quá nhiều sức lực để tìm kiếm.
Chuẩn bị giường đệm xong xuôi, cô lại thả một cái ổ chó ở bên cạnh, tiện tay để thêm một chiếc bình điện, gắn đèn treo tường, đặt hai chiếc ghế lùn bên cạnh chiếc giường, lót thêm hai chiếc đệm mềm.
Sau đó, cô nắm lấy tay Vu Nhược Hoa rồi kéo bà ấy đến bên cạnh: “Mẹ, mẹ nhắm mắt lại đi, con cho mẹ một bất ngờ.”
Vu Nhược Hoa đang bận rộn nhưng thấy bộ dạng thần thần bí bí của Khương Nặc, bà ấy cũng đành phải phối hợp.
“Mẹ nhắm chặt rồi.”
Khương Nặc lấy thùng đựng hàng ra, nhẹ nhàng đặt xuống đất, sau đó lại mở thùng ra: “Được rồi.”
Vu Nhược Hoa mở to mắt.
“Oa ——”
Nhìn không gian trống rỗng biến thành một căn phòng nhỏ ấm áp, bà ấy vô cùng mừng rỡ, cũng cho con gái đủ mặt mũi: “Tiểu Nặc nhà chúng ta thật là lợi hại!”
Thấy bà ấy vui vẻ, trong lòng Khương Nặc cũng cảm thấy mỹ mãn.
“Khoan dọn dẹp đã, đợi ngày mai rồi làm tiếp.” Khương Nặc lôi kéo mẹ của mình, cả hai cởi giày bước vào trong: “Trước khi dọn dẹp xong, mẹ có thể ở trong thùng đựng hàng này, đây là phòng ngủ tạm thời c
ủa mẹ.”
Vu Nhược Hoa Đông nhìn đông nhìn tây, ngồi xuống đệm mềm rồi nói:
“Đây đều là những thứ con nhặt được ở bên ngoài sao?”
“Đúng vậy.” Khương Nặc trả lời.
Vu Nhược Hoa nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói: “Vậy mấy ngày này chúng ta phải khóa kỹ cửa căn phòng trên lầu ba này, ra vào đều phải khóa, tuy Lý Mộng là một đứa nhỏ biết chừng mực, không bao giờ tự tiện lên đây nhưng chúng ta vẫn nên cẩn trọng một chút, con phải bảo vệ bí mật này cho tốt, lỡ đâu người khác trông thấy con có một thùng đựng hàng như thế này thì phải giải thích thế nào.”
Khương Nặc khẽ gật đầu, ở chung lâu rồi nên cũng hiểu biết đối phương một chút, Lý Mộng sẽ không tùy tiện tới địa bàn của cô nhưng mẹ cô cẩn thận quá mức như vậy cũng là chuyện tốt.