Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 174
Cập nhật lúc: 2025-04-21 22:08:48
Lượt xem: 72
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mỗi người đều là một thực thể đầy mâu thuẫn, một mặt cô muốn thực hiện lời hứa hẹn, mặc khác lại là một con người ích kỷ, hai mặt này cũng không có gì xung đột với nhau.
Vì không muốn phá hỏng không gian nguyên bản, cô cần phải sắp xếp một chỗ riêng để chứa số đất này.
Ý tưởng đầu tiên của Khương Nặc là đựng đất trong thùng đựng hàng nhưng cô đã phủ quyết ý định này nhanh chóng.
Thùng đựng hàng trống có giới hạn, mấy cái khác đều đã dùng để chứa đồ, không nên làm lộn xộn thì hơn.
Xe lửa hơi nước cũng không tồi, nhưng tất cả các toa đều đã dùng trữ than đá.
Cuối cùng, Khương Nặc quyết định tự chế tạo một vật dùng để chứa đất.
Cô lục lọi khắp không gian, tìm được rất nhiều tấm ván, có ván kim loại, cũng có ván PVC, ván composite.
Mấy thứ này tạm thời cũng không cần dùng tới.
Trong không gian này, cô có thể tùy ý bày biện mọi thứ theo mong muốn của mình.
Lúc đi thu thập tích trữ, xuất phát từ thói quen, cũng xuất phát từ việc muốn phân loại cho dễ tìm nên cô đã dùng kệ hàng để bày biện vật tư.
Thực tế không để hàng lên kệ cũng không sao, chỉ là nhìn rất khó chịu.
Cô có thể ghép mấy tấm ván này lại, làm thành một thùng chứa cao dùng để chứa đất.
Nghĩ là làm ngay.
Khương Nặc ở trong không gian dùng ý thức điều khiển mấy tấm ván, làm thành năm thùng chứa lập phương to nhỏ khác nhau, sau đó lại tìm một ít đất về làm thí nghiệm.
Nén bùn đất thật chặt rồi lại bỏ vào một thùng lập phương to, đại khái có thể chứa được hơn một tấn đất, vậy năm thùng lập phương có thể chứa được gần sáu tấn đất..
Cô dự định làm từng đợt thùng chứa như thế này, mỗi đợt làm hai trăm cái.
Chỉ cần có thời gian rảnh là lại làm ngay, trước khi mưa axit ập đến, có thể làm được bao nhiêu cái thì làm được bấy nhiêu cái.
Dù sao tích trữ đất cũng là một việc rất phiền toái.
Quy tắc của không gian này chính là vật nào mà mắt không nhìn thấy thì không được thu vào.
Trước khi thu đất còn phải làm sạch đất, đây cũng là một việc tay chân.
Cô đi tới cuối đường tìm một bãi đất trống, dùng xẻng xử lý cỏ dại, vừa sàng lọc vừa bỏ đất vào trong thùng chứa.
Mệt thì không mệt nhưng lại có chút nhàm chán.
Sau khi chứa đầy một thùng, cô thử lấy những thùng chứa đầy đất trong không gian ra đặt trước mặt mình, trước mắt lập tức xuất hiện một bãi đất rộng lớn.
Chiếc thùng chứa trong không gian sau khi được mang ra ngoài thì lập tức tan thành từng mảnh, bùn đất không ngừng rơi ra, cô có thể thu hồi trong nháy mắt.
Thử đi thử lại một lần, trong lòng cô vô cùng tự tin, lập tức tìm một nơi khác để thu thập thổ nhưỡng.
Những thùng chứa đất đầy ụ được xếp chồng lên nhau trong không gian, cũng không chiếm mất bao nhiêu diện tích.
Cứ như vậy, qua hai tiếng đồng hồ, mắt thấy thời gian cũng không còn sớm, Khương Nặc quyết định về biệt thự trước.
Chuyện này cũng không cần phải gấp gáp, trong khoảng thời gian này cứ thỉnh thoảng vào rừng một chuyến là được, thu được bao nhiêu thì thu.
Cổng biệt thự đã đóng, Khương Nặc mở khóa đi vào, từ xa đã nghe thấy tiếng nói chuyện phấn khích của Ngô Tiểu Giang.
Khói bếp lượn lờ, là mẹ cô đang nhóm lửa nấu cơm.
Khương Nặc bước vào, A Muội lập tức nhào qua cọ cọ, nó hoàn toàn không quan tâm cân nặng của mình bây giờ là con số bao nhiêu, vẫn cứ như khi còn nhỏ nhảy chồm lên bắt cô ôm nó.
Nếu không phải lúc này Khương Nặc đủ khỏe, sức lực đủ lớn thì e là đã bị nó đè bẹp dưới đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-174.html.]
“Ẳng ẳng ẳng ~~” trên mặt nhóc cún viết đầy chữ “mau khen em mau khen em”.
“Được rồi được rồi, làm tốt lắm.” Khương Nặc nói.
Lúc này A Muội mới cảm thấy mỹ mãn rời đi.
TBC
Nhìn bộ dáng khoe khoang này của nó, xem ra là có chút thu hoạch rồi.
Lý Mộng cũng mỉm cười đi tới: “Khương Nặc, cô xem này.”
Khương Nặc nhìn theo hướng ngón tay của cô ấy, trên chiếc ván trượt dài kia là sáu thùng xăng bằng kim loại.
Rõ ràng thứ được chứa trong đó chính là xăng.
“Mọi người tìm được thùng xăng sao?” Cô hỏi.
“Đúng vậy.” Lý Mộng phấn khích nói: “Ngô Đại Giang cũng xem như quen thuộc nơi này, anh ta đoán không sai, trấn trên có một nơi chuyên bán sỉ dầu bôi trơn, ngày nào cũng giao hàng liên tục khắp cả nước nên xung quanh cũng có một số nhà xưởng làm thùng chứa. Bọn tôi tìm thấy mấy nhà xưởng đã đổ nát, đầu tiên là một xưởng làm thùng phuy nhựa nén loại hai mươi lít, còn có một số kho hàng trữ một ít hàng nhưng đều là thứ không ai cần, Ngô Đại Giang vẫn muốn tìm kiếm thùng kim loại nên bọn tôi lại tìm thêm nửa này.”
Cô ấy tạm dừng một chút, cầm lấy bình giữ ấm uống một ngụm nước: “Sau đó chúng tôi thật sự tìm được một nhà máy làm thùng sắt, nhưng đã đổ nát nghiêm trọng, có một lô hàng bị chôn vùi dưới kệ sắt trong nhà kho, bọn tôi sợ xảy ra động đất nên không dám ở đó lâu nên mới cầm theo sáu thùng quay về trước, một thùng mười tám lít, lại loại thùng vuông, phần miệng được niêm phong đóng gói rất kín.”
Khương Nặc cầm lấy một lon sắt, đóng gói khá tốt, cũng an toàn, một thùng mười tám lít, cầm đi ra ngoài cũng tiện.
Vận may của Ngô Đại Giang này thật không tồi.
Nhưng thùng xăng đa số đều là loại hai trăm lít, dùng thùng mười tám lít này, không biết phải bao lâu mới đổ đầy.
“Trạm xăng dầu bên đó có ổn không?” Khương Nặc lại hỏi.
Lý Mộng đáp lời: “Trước mắt trông vẫn ổn, tổng cộng có ba bể chứa, là loại bể nhỏ mười lăm lít, lượng xăng tồn lại không nhiều, chúng ta phải mau chóng lấy ra, nếu không cứ động đất thế này thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Lúc này, Ngô Đại Giang cùng Ngô Tiểu Giang cũng đi tới: “Cô Khương, nhà máy sản xuất lon sắt sập rồi, hơn nữa lại cách thị trấn rất gần, hôm nay bọn tôi cũng không dám ở lâu, sợ bị người khác phát hiện, ngày mai có thể lái xe qua đó, chỉ cần không xảy ra động đất là có thể mang hết mấy lon sắt không bị hư hại đi, không đủ dùng thì có thể dùng thùng nhựa thay thế, chúng ta có thể hốt hết mẻ xăng này.”
Có đủ xăng thì có thể phát điện, cũng có thể lái xe, tầm quan trọng của việc này không cần nói cũng biết.
“Vậy được, ngày mai chúng ta tới đó một chuyến.” Khương Nặc nói rồi lại nhìn về phía Lý Mộng: “Hôm nay mọi người trở về có bị ai theo dõi không?”
Lý Mộng suy nghĩ một hồi: “Hẳn là không có, lúc Ngô Đại Giang lấy xăng thì tôi ở ngoài canh chừng cho anh ta, không phát hiện dấu chân của ai khác ngoài chúng ta, bây giờ đường sá đều phủ đầy bùn, không thể nào đi đường mà không để lại dấu vết.”
Khương Nặc khẽ gật đầu: “Vậy là tốt rồi, ăn cơm trước đi, ngày mai lại tính tiếp.”
Việc này không nên kéo dài nữa.
Nếu bọn họ đã tìm được xăng, lại tìm được thùng xăng, ngày mai mọi người sẽ hăng hái cùng nhau thu hết số xăng này.
Đêm hôm đó xảy ra rất nhiều trận động đất.
Khương Nặc bị đánh thức ba lần, hiển nhiên mẹ cô cũng vậy, lần thứ ba tỉnh lại cũng đã là sáu giờ sáng, hai mẹ con đều ngủ không được nên ngồi dậy nói chuyện.
“Động đất liên tục như vậy, biết bao giờ mới kết thúc chứ?” Vu Nhược Hoa khảy đống lửa, thêm vài thanh củi, gương mặt lộ vẻ lo âu.
Nhìn đốm lửa lại cháy bùng lên, Khương Nặc nhớ tới kiếp trước mẹ cô cũng từng nói qua những lời này.
Lúc ấy nhà bọn họ bị động đất làm đổ sập, hai mẹ con lấy thức ăn thừa trong ba lô ra, dùng quần áo che lấp, ôm theo chăn đệm đi tìm một khu đất trống không người qua lại, lúc ấy chỉ có thể ngủ ngoài đường.
Ngày nào bọn họ cũng tìm kiếm những thứ vật tư sinh tồn dưới đống gạch ngói đổ nát nhưng thu hoạch rất ít.
Lúc ấy nhiều người sống sót đều tụ tập ở những nơi như viện bảo tàng sân vận động, ngủ ở đó vẫn còn ấm áp hơn so với việc ngủ bên bờ sông một chút, nhưng chỗ đông người thì cũng tồn tại nguy hiểm, mẹ và cô ngày nào cũng phải đổi chỗ ngủ, cố gắng chịu đựng vượt qua giai đoạn đó.
Khi đó mẹ vẫn luôn mang theo d.a.o phay trên người, lúc đi ngủ đều giữ chặt.
Vì bảo vệ con cái của mình mà bà ấy trở nên hung hăng hơn bao giờ hết.
Bọn họ cứ như vậy vượt qua thời kỳ động đất.