Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 190
Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:38:35
Lượt xem: 80
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhưng con người luôn là như vậy, quá lạnh thì không muốn động, đặc biệt là rất khó có thể ra khỏi giường.
Mỗi ngày đều là mẹ dùng đồ ăn ngon dụ cô ra ngoài.
Trận mưa axit đầu tiên rất nhanh đã tới.
Khương Nặc đứng ở cửa sổ, nhìn cánh cổng kim loại và lưới phòng ngự dần dần bị ăn mòn trong mưa axit, vẫn có chút kinh hãi.
Trong mưa axit còn có hạt bụi núi lửa, tính thương tổn rất mạnh, ngày thứ ba đã khiến thực vật bốn phía chuyển sang màu vàng, sau đó c.h.ế.t đi.
Trong mấy ngày có mưa axit này, ngoại trừ A Muội còn đang vô tâm chạy nhảy phát điện, ngay cả Vu Nhược Hoa cũng không che hết được sầu lo trên mặt.
Bà ấy luôn không thích lộ ra vẻ bất an của mình trước mặt Khương Nặc, nhưng giờ phút này, cũng không cách nào che giấu được nữa.
Khương Nặc chỉ có thể cho bà ấy và A Muội uống nước suối không gian mỗi ngày, sau đó kéo bà ấy cùng rèn luyện.
Trước kia mẹ chỉ cầm đao dựa vào khí thế vung chém, gần đây dần dần ra chiêu có kết cấu, cộng thêm tai thính mắt tinh, phản ứng cũng nhanh, một con d.a.o phay trong tay bà ấy múa thành những đường loang loáng.
Trong trường hợp đối phương không có vũ khí tầm xa, bà ấy muốn tự bảo vệ mình cũng không phải là vấn đề lớn, dù sao thể lực cũng tốt, chạy cũng nhanh.
Sau khi trận mưa axit đầu tiên ngừng lại, cho dù không mở cửa sổ, mọi người cũng có thể ngửi được mùi gay mũi trong không khí.
Đó là axit sunfuric, axit nitric, sulfur dioxide và nitơ dioxide trong không khí trộn lẫn với hàng chục khoáng chất trong tro bụi núi lửa, mặt đất là một mảnh hỗn độn.
Nguồn nước bị ô nhiễm, thực vật c.h.ế.t hàng loạt, động vật không thấy tăm hơi, nhân loại giãy dụa cầu sinh, xác c.h.ế.t la liệt ở khắp nơi.
Trong radio sẽ cung cấp một ít tin tức, nơi nào còn có nguồn nước có thể uống, nơi nào có nơi có thể tị nạn, kêu gọi mọi người tập trung ở những nơi này càng nhiều càng tốt.
Có thể là người c.h.ế.t thật sự quá nhiều, số người đáp lại chỉ lác đác không có bao nhiêu.
Sau khi mưa axit ngừng, Ngô Đại Hà mặc áo mưa, ủng đi mưa, đeo mặt nạ chống bụi ra khỏi biệt thự số 1, sửa chữa hồ nước và xả ống nước để đảm bảo cuộc sống của mọi người không bị ảnh hưởng rồi lại trở về.
Anh ta không nói cho người khác biết, một mình yên lặng làm chuyện này.
Nhưng Vu Nhược Hoa vẫn nhìn thấy, làm bánh xèo rau củ, dùng dây xích đưa qua.
Không bao lâu sau, lại là mưa axit rơi xuống, đợt này nối tiếp đợt khác.
Ban ngày càng ngày càng ngắn, bầu trời càng lúc càng tối, tất cả mọi người đã quen với việc ban ngày cũng mở đèn, ngày tháng trôi qua ngơ ngơ ngác ngác.
Năng lực sinh sản của thỏ rất mạnh, bình thường mang thai 28-30 ngày sẽ sinh sản, hôm nay Vu Nhược Hoa đi chuồng chăn nuôi lấy trứng vịt, nhìn thấy thỏ hoang đã sinh một lứa thỏ con.
Bà ấy vội vàng gọi Khương Nặc tới, bảo cô lấy một ít rau từ trong không gian ra cho ăn.
“Bọn chúng nhỏ như vậy, có thể ăn lá rau không?” Khương Nặc có chút hoài nghi.
“Mẹ bảo con cho thỏ mẹ ăn, ai nói là cho thỏ con ăn hả?” Vu Nhược Hoa cảm thấy buồn cười: “Vừa sinh ra đương nhiên không thể ăn rau, phải qua mấy ngày nữa đã.”
“Có thể nuôi sống được không?” Khương Nặc hỏi.
“Ai biết được? Dọn sạch chuồng thỏ đi, đừng để chúng nó bị c.h.ế.t cóng hoặc là đói bụng, còn lại cứ nghe theo mệnh trời đi.”
Khương Nặc lấy cà rốt và lá rau ra, Vu Nhược Hoa cho thêm một chậu than, lại bổ sung đầy đủ nước sạch.
Nhìn đám nhóc đáng yêu đang kề sát vào nhau, tai thỏ dựng lên, miệng mấp máy.
Khương Nặc rất hài lòng: “Mấy ngày nữa sẽ ăn thỏ xào cay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-190.html.]
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, ba con vịt lại đẻ được thêm năm mươi quả trứng.
Xem ra bọn chúng đã bước vào thời kỳ đẻ trứng nên mới có thể đẻ nhiều như vậy.
Khương Nặc dùng bộ đàm liên hệ bấm gọi số một và số hai, chia đều trứng vịt cho hai người bọn họ, Lý Mộng tỏ vẻ Ngô Đại Giang còn phải nuôi con gái còn cô ấy chỉ có một mình, không ăn hết nhiều như vậy nên muốn chia thêm cho Ngô Đại Giang mười quả.
TBC
Đối diện với lời cảm ơn của Ngô Đại Giang, cô ấy cũng chỉ nói một cách khách quan: “Không cần, đây là thứ anh đáng nhận được.”
Trong khi mưa axit tàn sát bừa bãi nhưng cô ấy vẫn có thể tắm rửa thường xuyên, giặt quần áo, dội bồn cầu khi đi vệ sinh, nếu như không nhờ vào sự giúp đỡ của mọi người thì những chuyện này đều chỉ là giấc mơ.
Cuộc sống cứ bình đạm trôi qua từng ngày.
Bên ngoài thế giới rét lạnh tàn khốc, trong nhà ấm áp như xuân.
Khương Nặc luyện đao mấy tiếng đồng hồ, cơ thể đổ đầy mồ hôi.
Cô luyện tới luyện lui một hồi vẫn không thấy thỏa mãn, luyện một mình thật không thú vị, trước kia tốt xấu gì cũng có thể tìm Lý Mộng luyện cùng đạn cao su, hiện tại chỉ có thể c.h.é.m vào không khí.
Bây giờ cô đang bước vào thời kỳ bình cảnh, cần phải tiến hành thực chiến thì mới có thể đột phá được.
Tuy trong phòng ngủ không lạnh nhưng khi tắm xong vẫn cảm thấy hơi rét, Khương Nặc ngâm nước ấm xong thì lập tức bọc áo choàng tắm lại rồi mau chóng chạy về phòng, đang lau tóc thì bộ đàm phát ra âm thanh tích tích.
Cô cầm lấy bộ đàm: “Alo? Số mấy?”
“Số hai.” Đầu dây bên kia nói.
Tiếng người qua bộ đàm vô cùng trầm thấp.
Lúc này Lý Mộng cũng vừa tắm rửa xong, bởi vì lầu ba có một sân thượng rất lớn, cô ấy sợ nước mưa và tro núi lửa thẩm thấu vào bên trong nên đã phong kín tất cả những cánh cửa bên ngoài, bản thân lại ở dưới lầu hai, cũng xem như là an toàn, lầu một và lầu ba muốn chuyển đồ vật cũng phải thông qua cô ấy, ở lầu hai cũng vừa tiện.
Mặc quần áo sạch sẽ, ánh lửa ấm áp tỏa ra từ đống củi, rõ ràng mọi thứ đều rất thoải mái nhưng cô ấy lại thấy tâm thần không yên.
Bọn họ đã đóng cửa không ra ngoài hai tháng.
Ngoài Ngô Đại Giang sẽ thỉnh thoảng ra ngoài kiểm tra thì những người khác vẫn luôn ở trong nhà.
Theo lý thuyết thì cũng chỉ mới hai tháng mà thôi, lúc trước hồng thủy kéo dài lâu như vậy mà bọn họ cũng có thể vượt qua, nhưng bây giờ phải ở một mình không ai nói chuyện lâu như vậy, cũng không tránh được việc suy nghĩ miên man.
“Tìm cô tâm sự một chút, gần đây cô thế nào rồi?” Lý Mộng cầm bộ đàm nói.
“Cũng ổn.” Khương Nặc nhàn nhạt trả lời, ngữ khí nghe có vẻ lạnh lùng nhưng ở chung đã lâu, Lý Mộng dần dần có thể cảm nhận được sự khác biệt trong đó, ít nhất mỗi khi nói chuyện với cô ấy, đối phương vô cùng dịu dàng.
“Tôi cũng vậy, mấy hôm trước kiên trì luyện súng, xem như tìm lại được cảm giác rồi.” Lý Mộng nói.
“Hẳn là dê con sắp ra đời rồi, mẹ tôi còn rất khẩn trương, còn có mấy con thỏ, lại mang thai rồi, chờ sinh xong thì mọi người đều có thêm món ngon.” Khương Nặc lại nói.
“Không phải mới sinh đó sao, sao lại mang thai nữa rồi?”
“Theo lý thuyết thì thỏ có thể lập tức mang thai ngay khi mới sinh xong.”
Nghe giọng điệu nghiêm túc của Khương Nặc, tâm tình của Lý Mộng cũng khá hơn không ít.
Cô ấy nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài, nước mưa chứa đầy axit vẫn đang ăn mòn mặt đất và những khung cửa, tỏa ra mùi hương gay mũi, nhìn đâu đâu cũng chỉ thấy một thế giới vô hồn không sức sống.
“Khương Nặc, cô nói xem rốt cuộc thế giới này bị làm sao vậy? Thiên tai không ngừng ập tới, cho dù chúng ta may mắn sống đến cuối cùng nhưng nhân loại còn có thể kéo dài nòi giống của mình sao?” Lý Mộng lẩm bẩm nói.
Hỏi xong câu này, cô ấy đột nhiên phục hồi tinh thần, cảm thấy bản thân mình hỏi một vấn đề khó hiểu như vậy thật quá ngu xuẩn.